Lại đến thời điểm cuối tháng, không khí trong viện Trình đại phu nhân so với ngày xưa khẩn trương hơn một ít.
Ba một tiếng.
Các nữ quản sự ngồi chồm hỗm trong phòng chợt rùng mình.
"Nhà này giờ đây là không cần ta làm chủ rồi phải không?
"Trình đại phu nhân dựng thẳng mi quát. Trên mặt đất sổ sách bị ném tơi tả."Phu nhân, là Nhị phu nhân chính mồm phân phó, thật sự là...
"Mấy nữ quản sự cúi người trên mặt đất run giọng nói. Lời này các nàng cũng không biết nên nói sao, chỉ sợ gián tiếp xúi giục chị em dâu hai phòng bất hoà. Lại là nàng, Thanh nương này sao càng sống càng kém? Nàng không chịu nói, mình không thể tiếp tục đứng nhìn, nếu không lúc đầu là tùy ý đặt thêm y phục, chọn mua thêm trang sức, sau lại tùy ý tăng thêm sơn hào hải vị, nếu nàng nói trước với mình thì thôi, lại cố tình tự phân phó, tiếp theo không biết còn làm gì đâu."Mời Nhị phu nhân đến."
Trình đại phu nhân nói, "Các ngươi đều đi xuống đi.
"Các nữ quản sự vội vâng một tiếng, thu thập sổ sách thật cẩn thận nối đuôi nhau mà ra. Ra cửa đều nhìn nhau nháy mắt le lưỡi. Trốn xa một chút đi. Trình nhị phu nhân nghe được Đại phu nhân xin mời, cười cười."Đại tẩu tìm nàng làm cái gì?" trình Nhị lão gia ngồi chấp bằng dưới đất đọc sách thuận miệng hỏi.
"Có lẽ mấy ngày không thấy, nên mới gọi.
"Trình nhị phu nhân cười nói, đứng dậy. Trình Nhị lão gia ha ha nở nụ cười."Vậy nàng mau đi đi, hai người cần thân thiết hơn.
"Hắn nói. Nhìn thấy Trình nhị phu nhân đi ra ngoài, trình Nhị lão gia vừa xem sách vừa ngáp, nghe được bên ngoài có tiếng cười nữ tử, ngày mùa thu trời cao khoan khoái, tiếng cười nghe thật mê người. Hắn buông sách đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu bên ngoài có tiếng cười đùa, vú già trong viện cũng không còn thấy Trình Nhị lão gia trở về."Ai bên ngoài vậy?
"Một vú già hé miệng cười hỏi. Vú già đứng ở cửa bĩu môi."Là vị di nương Đông viện." Nàng thấp giọng nói.
"Vị di nương này cũng thật nhanh.
"vú già kia cười nói. Hai vú già liếc nhau lẳng lặng nở nụ cười. Trình nhị phu nhân mang theo vú già nha đầu không nhanh không chậm tiêu sái ở trên đường, đi đến viện Đại phu nhân phải qua ao sen."Mấy ngày không gặp, cây hoa cúc này đã mở."
Nàng nói, vừa nhìn bụi hoa cúc bên cạnh ao.
"Vâng, năm nay cúc nở hoa sớm.
"Vú già cười nói. Trình nhị phu nhân thả chậm bước chân."Ưh, được, để ta nhìn xem.
"Nàng nói. Nhóm vú già phía sau liếc nhau, có chút lo lắng lại có chút khó hiểu. Không phải Trình đại phu nhân có việc muốn tìm sao? Sao còn trì hoãn? Nhưng bọn họ còn không ngốc đến mức lên tiếng nhắc nhở, Trình nhị phu nhân cũng không phải ngốc tử!"Mẫu thân.
"Tiếng Trình Thất Nương ở phía đối diện truyền đến. Trình nhị phu nhân nhìn qua, thấy Trình Thất Nương cùng mấy nữ hài tử đã ở đó ngắm hoa."Từ từ ngắm, cẩn thận đó, coi chừng ngã xuống nước.
"Nàng nói. Trình Thất Nương ở bên kia vừa kêu đã biết, đã thấy mẫu thân mang theo người đi rồi."Thực không ý nghĩa.
"Nàng nói, đưa tay hoa cầm trong tay ném vào trong ao nước. Trình Ngũ Nương cùng Tứ Nương chọn đưa cho Lục Nương cầm một bông cúc."Nghe nói nhà Đổng tiểu thư bày tiệc trà xã giao." Trình Lục Nương nói.
"Thì tính sao, chúng ta không thể đi, đi lại bị người khác cười." Trình Thất Nương nói, ngồi xuống ở núi đá đến, nhìn cây hoa cúc trước mặt , "Ngốc tử kia khi nào thì đi a?"
"Đừng nói bừa, đi đâu được."
Trình Ngũ Nương nói.
"Hoa cúc nhà chúng ta nở hoa đẹp như vậy, Nhà Đổng tiểu thư cũng không bằng, nàng bày tiệc trà xã giao, ta có thể làm Hội thưởng cúc."
Mắt Trình Lục Nương sáng lên nói.
"Tỷ tỷ, đi ra ngoài còn bị người cười, mời người về nhà để xem ngốc tử sao?" Trình Thất Nương chu miệng nói, đưa tay bẻ xuống một nụ hoa cúc mới chớm nở lật đi lật lại rồi ném xuống đất.
"Cũng đúng a."
Trình Lục Nương ủ rũ nói.
"Sao còn không đem nàng đến đạo quán đi a, cha ta nói, lúc ấy đạo sĩ nói, đưa đến đạo quán là tốt cho nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!