Chương 32: Đi thôi

Ta muốn nha đầu kia.

Những lời này Trình đại phu nhân cảm thấy được dường như vừa mới nghekhông quá vài ngày.

"Cái kia... nha đầu của Kiều Nương?

"Nàng hỏi. Trình Đại lão gia gật gật đầu."Chính là chuyện này?" Trình đại phu nhân hỏi.

"Hắn nói vậy.

"Trình Đại lão gia nói. Hiển nhiên yêu cầu này thật sự là quá đơn giản nên mọi người không đoán trước được."Cũng đừng suy nghĩ, nếu muốn liền cho hắn, dù sao cũng không phải nha đầu nhà chúng ta." Trình đại phu nhân nói, "Binh đến tướng đỡ, hắn mở miệng chúng ta liền ứng đối, hắn không mở miệng chúng ta liền bất động."

Nói tới đây, lại nghĩ đến nha đầu kia.

"Lại nói, nha đầu kia, từ sau khi về đến sinh nhiều chuyện thị phi, nhà chúng ta, không dung được nha đầu như vậy.

"Nàng nói. Trình Đại lão gia gật gật đầu."Đi thôi, nói cho nha đầu kia, cho tự nàng làm chủ.

"Hắn nói. Nhóm vú già lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu đã trở lại."Lão gia, phu nhân, không cần đi nói, nha đầu kia đang ở ngoài cửa, gặp Chu Lục công tử rồi.

"Nàng nói. Trình đại phu nhân cười cười."Vừa lúc, đây chính là chuyện nhà bọn họ, tự mình giải quyết đi." Nàng nói, nói tới đây cười cười, phe phẩy cây quạt nhìn Trình Đại lão gia, "Không biết, nha đầu kia lần này có nguyện ý đi không a."

"Cùng công tử về nhà?

"Bán Cần kinh ngạc hỏi. Chu Lục Lang gật gật đầu."Thật tốt quá!" Bán Cần mừng rỡ, "Ta phải đi nói cho tiểu thư."

Xoay người đi, nghĩ đến cái gì lại dừng chân lại.

"Công tử, lão gia đồng ý rồi?" Nàng lại hỏi.

"Ngươi cũng không phải nha đầu nhà bọn họ, sao bọn họ có thể đồng ý hay không đồng ý.

"Chu Lục Lang nhíu mày nói. Bán Cần sửng sốt."Tiểu thư là người nhà bọn họ a.

"Nàng nói. Chu Lục Lang càng nhíu mày."Cái gì tiểu thư, ta là nói ngươi." Hắn nói.

"A?" Bán Cần ngây ngẩn cả người, nhìn Chu Lục Lang, "Không phải mang tiểu thư nhà ta đi sao?"

"Ngươi hồ đồ sao?" Chu Lục Lang nhìn chằm chằm nha đầu kia, nhíu mày mang theo vài phần không kiên nhẫn, "tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ họ Chu sao? Mau đi chuẩn bị, trước khi trời tối chúng ta phải xuất môn."

Hắn nói đi xoay người nhanh mà đi.

Bán Cần đứng nguyên tại chỗ, màng nhĩ ong ong.

Trình Kiều Nương đã tỉnh rất sớm, thời điểm Bán Cần dặn dò tiểu nha đầu, yên lặng nằm mệt mỏi, nàng liền ngồi xuống, tất cả kinh động bên ngoài của nha đầu và vú già, các nàng thấp giọng nghị luận nàng cũng nghe được.

Im lặng mở sách, tranh vẽ cùng với hai hàng chữ khác nhau trên bình phong, các ký tự như nhào vào mi mắt, Trình Kiều Nương chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nội tâm chấn động, nàng nhắm mắt lại một hồi lâu dịu xuống.

Vẫn không thể nhìn?

Yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một khắc, Trình Kiều Nương lại cúi đầu.

Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh.

Cái loại cảm giác ghê tởm đã không xuất hiện nữa, lấy tay dựa cột, nhìn từng hàng chữ cũng không cònnhảy loạn ở trước mắt.

Tuy rằng cuối cùng nàng chỉ nhìn một hàng chữ.

Đối với nửa ngày này mà nói đã đủ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!