Bán Cần đưa một cái khăn cho nha đầu kia.
"Không khỏe lại được?
"Nàng hỏi. Nha đầu kia tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, lau vài cái mới lấy lại tinh thần. Đây là khăn tay của nha đầu nhà ngốc tử, mình dùng liệu có biến ngốc? Chỉ là ý tốt của người khác cũng không thể ném trước mặt, nha đầu nắm khăn trong tay, dùng sức nuốt lệ."Cũng không phải là không được."
Nàng nói, "tuy rằng lão gia không cho nói, còn thỉnh các đại phu đến, nhưng các đại phu đến đây ngay cả thuốc thang cũng không kê, phu nhân khóc đến chết đi sống lại rồi."
Bán Cần ừ một tiếng.
"Tứ công tử là xảy ra chuyện gì? Đang tốt sao chỉ sau một ngày liền bị?
"Nàng tinh tế hỏi. Đối mặt với người lạ, nha đầu ngược lại buông lỏng, nhất nhất trả lời."Sắc mặt lúc ban đầu là hồng sau lại biến thành trắng?" Bán Cần dẫn dắt nàng xác nhận.
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng là nóng lên, tưởng bị gió lạnh nên cho thuốc thoát mồ hôi, kết quả sau khi đổ mồ hôi, lại không dừng lại được, quần áo như bị nhúng ướt, phải đổi liên tục.
"Nha đầu nói. Nàng nói tới chỗ này, ngừng lại, nhìn người ngồi ở trên núi đá còn mang theo áo choàng, im lặng giống như tượng đá bình thường."Nàng..."Nàng đưa tay chỉ chỉ, hỏi Bán Cần , "Ngồi như vậy không việc gì à? ngươi không đưa nàng trở về sao?
"Đưa nàng trở về, tiểu thư sao còn giúp cho Tứ công tử của các ngươi chữa bệnh? Trong lòng Bán Cần nói thầm, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết."Không sao, tiểu thư nhà ta thích ngồi như vậy." Nàng nói, thúc giục nha đầu kia, "Sau đó thì sao? Còn có bệnh trạng gì?"
Ngốc tử cũng không phải chính là ngu si ngồi ăn ăn ngủ ngủ, nha đầu cũng mặc kệ rồi.
"Sau đó người liền hồ đồ, lúc nóng lúc lạnh, miệng nói mê sảng." Nàng nói tiếp, nói tới đây lại nhịn không được rơi lệ, "Tứ công tử của chúng ta là một mỹ thiếu gia, đảo mắt liền không giống bình thường..."
Có đẹp hay không đều không bằng ăn ngon, Bán Cần cũng không nói ra, vội cắt ngang lời nàng.
"Đại phu xem lại thì nói sao?
"Nàng hỏi. Nha đầu kia muốn mình kể lại? Nha đầu của Tứ công tử có chút nghi hoặc nhìn Bán Cần."Nếu là bệnh, dù sao các đại phu cũng phải nói là bệnh gì chứ+?" Bán Cần vội nói, "Sao có thể một chút phương pháp cũng chưa đưa ra, chắc là đại phu y thuật kém?"
"Nhiều đại phu, cũng không thể y thuật đều kém."
Nha đầu phản bác, gắng nhớ lại, nói tiếp, "Nói là ưu tư quá độ, thương não, tổn hại tâm... Còn, còn, bị thương cái gì can tỳ ... Tóm lại nói nội tạng đều bị thương, nhưng không làm gì sao lại bị thương nội tạng được?
"Trình Kiều Nương nghe đến đó đứng dậy. Nha đầu kia hoảng sợ."Nàng cử động rồi!" Nàng bật thốt lên.
"Tiểu thư nhà ta là người, đương nhiên phải cử động rồi!
"Bán Cần mất hứng nói. Nha đầu có chút ngượng ngùng."Tiểu thư muốn đi về rồi sao?" Bán Cần hỏi, mang theo vài phần ý vị thâm trường.
"Ừ." Trình Kiều Nương nói.
"Nàng nói chuyện rồi!" Nha đầu kia lại cả kinh kêu lên, chỉ vào Trình Kiều Nương, vẻ mặt không thể tin.
"Này, tiểu thư nhà ta cũng không phải câm điếc!
"Bán Cần thực mất hứng, những người này sao sau lưng xem thường tiểu thư! Nha đầu tò mò đánh giá Trình Kiều Nương, chỉ tiếc bị che bởi áo choàng nhìn không thấy mặt. Nghe nói ngốc tử đều là bộ dạng miệng méo mắt lé. Bán Cần đã hiểu ám chỉ của Trình Kiều Nương, chịu đựng mất hứng giữ chặt nha đầu kia."Tỷ tỷ, ta có một câu không biết có nên nói không." Nàng nói.
"Nói cái gì?
"Nha đầu hỏi. Bán Cần nhìn nhìn bốn phía, lôi kéo nha đầu kia tránh ra vài bước."Ta có phương pháp, có thể cứu mệnh Tứ công tử." Nàng thấp giọng nói.
"Cái gì?
"Nha đầu kinh ngạc kêu lên. Bán Cần vội bảo nàng nhỏ giọng."Ngươi đừng kêu." Nàng nói.
"Ngươi nói đúng hay sai vậy?" Nha đầu tỉnh táo lại, hỏi, "Ngươi, ngươi.... Ngươi biết xem bệnh à?"
Khi đó tiểu thư không thể ra cửa, không thể tự mình khám cho người bệnh, trên đường đi, toàn bộ nhờ nghe bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!