Thiếu niên nói xong câu đó thì nhìn Chu Lục Lang, Chu Lục Lang cũng nhìn hắn.
Hắn đứng bật dậy, như lật quân cờ.
"Phụ thân ta ở đâu?
"Chu Lục Lang cao giọng hỏi. Gã sai vặt đứng hầu ngoài viện vội theo tiếng trả lời, Chu Lục Lang đã bước nhanh hướng ra phía ngoài mà đi, đảo mắt không còn bóng dáng. Trong viện khôi phục an bình, thiếu niên dừng tay."Nơi này tạm thời cũng không thú vị rồi, ta về nhà thôi.
"Hắn nói, đưa tay. Nha đầu đang ngồi chồm hỗm vội đứng dậy, từ phía sau lấy ra một đôi nạng gỗ, đứng dậy nâng thiếu niên. Gã sai vặt trong viện vội đi ra ngolài gọi người, không lâu sau tiến vào bốn gã sai vặt, trong tay nâng kiệu. Thiếu niên đã chống nạng đứng lên, trường bào hạ xuống, vóc người cao gầy, ngọc thụ phong lâm, chỉ tiếc dưới y phục, một chân thế nhưng vặn vẹo không thể chạm đất. Nha đầu nâng thiếu niên khập khiễng ngồi vào kiệu."Cung tiễn Tần thiếu gia." Hai nha đầu thi lễ đưa tiễn.
Mấy gã sai vặt nâng kiệu hướng ra phía ngoài, rất nhanh đi xa.
………..
Trình Kiều Nương trở về, tựa như một trận gió, dần dần làm cho mặt hồ bình tĩnh nổi lên gợn sóng, đây thực sự không phải là ý của nàng, cũng không thể nàng không nghĩ đến thì hết thảy không xảy ra, nhân sinh chính là như thế.
Bán Cần nhặt một cục đá nép vào trong nước, bên trong ao sen sủi bọt.
"Tiểu thư."Nàng quay người lại kêu, " Ta nhìn thấy cá rồi! chúng bơi dưới lá sen!
"Trình Kiều Nương ngồi ở trên bồ đoàn gật gật đầu, khẽ cười. Nửa tháng qua, nàng kia càng tốt hơn so với trước . Thân thể chuyển biến tốt đẹp, Trình Kiều Nương tự nhiên sẽ không chỉ đứng ở trong phòng. Phơi nắng dưới ánh mặt trời nàng không chịu nổi, may mắn trong viện nhiều cây cối, râm mát trải rộng. Bán Cần trở lại lại với nàng."Tiểu thư, ngưòi cũng đến xem đi."Nàng nói, "xem cá trong đạo quán có khác ở đây hay không?
"Trình Kiều Nương ngay cả tháng trước phát sinh chuyện gì đều không nhớ rõ, sao còn nhớ rõ cá trong đạo quán là cái dạng gì. Nàng đứng lên, chậm rãi đi đến ao hoa sen. Chủ tớ hai người đứng tại bờ ao, nhìn thấy cá chép bơi qua bơi lại dưới lá sen."Không biết cá này có thể ăn được hay không?
"Bán Cần hỏi. Từ sau ngày bị đánh, tuy rằng không ai sẽ làm phiền nàng, nhưng cung ứng trong phòng bếp ngày càng kém, vú già không chút để ý, còn thường thường quên nọ quên kia, cũng không thèm nói gì với nàng."Nhất định nàng đều lấy về nhà mình.
"Bán Cần đoán nói. Trình Kiều Nương cùng suy nghĩ."Ta sẽ nhớ kỹ." Bán Cần nói.
Trình Kiều Nương cười mà không nói.
Bán Cần ở đạo quán vâng theo di mệnh Lão phu nhân sao kinh cuốn vì tiểu thư cầu phúc, cho nên theo người trong đạo quán nhận thức một ít chữ, bởi vì trí nhớ của nàng không tốt, cho nên Bán Cần dùng số chữ viết ít ỏi của mình ghi nhớ chuyện của nàng, lúc ban đầu mục đích là ghi chép số lần mình phát bệnh, nắm giữ phân tích tốt thân thể trạng thái có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Ngoài ra còn nhớ kỹ chuyện trải qua trên đường đi.
"Cái nào có ơn, cái nào có kẽ hở, nhớ kỹ, không thấy thì thôi rồi, nếu gặp lại rồi, cũng biết, đỡ phải tỉnh tỉnh mê mê chẳng phân biệt được.
"Nàng nói. Thiền Minh* (Ta tra không được cây Thiền Minh là cây gì. ai biết chỉ giáo giùm ạ) xanh xanh, dưới ánh mặt trời cũng có chút héo héo."Tiểu thư chúng ta trở về đi.
"Bán Cần ngáp nói. Tuy rằng một lần chịu ủy khuất, chỉ tổng thể mà nói, ngày vẫn thật sự tự tại, ăn ăn ngủ ngủ, đầu Bán Cần rõ ràng lại ù ì thêm vài phần."Ta nghĩ muốn câu cá.
"Trình Kiều Nương nói. Thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp hơn, chính là không còn lúc nào cũng mệt mỏi, thời điểm tỉnh táo càng ngày càng dài, cùng với thời gian đau đầu cũng giảm bớt rất nhiều, chính là trí nhớ vẫn lơ mơ không thể nắm trong tay. Không biết có thể ngồi ở chỗ nầy câu cá hay không giúp nàng lấy lại chút tinh thần, hảo sắp xếp lại trí nhớ không thể nắm bắt."Vâng vâng, câu được cá là có thể ăn."
Bán Cần thật cao hứng, "Tiểu thư câu cá a, thật tốt quá, tiểu thư ngồi ở đây đợt chút, ta đi tìm cần câu.
"Nàng nói xong liền sân chạy tới sân, nói vú già mang cần câu đến. Trình Kiều Nương nhìn thấy Bán Cần chạy đi."Ta sẽ không câu cá.
"Nàng nói. Bên cạnh ao sen có ngọn núi giả, ở giữa có một điểm bằng, không cao không thấp, một bên là bóng liễu rủ xuống, một bên là ao nước, cách sân viện mình cũng không xa, là địa điểm Trình Kiều Nương vừa lòng thả câu. Bán Cần ngồi sau lưng Trình Kiều Nương, nhặt hoa cỏ, nàng kết thành các loại hình dạng khác nhau."Lần này có cá mắc câu không?
"Nàng ngẫu nhiên quay đầu lại thấp giọng hỏi. Trình Kiều Nương lắc đầu."Tiểu thư quả nhiên sẽ không câu cá." Bán Cần nói.
Trình Kiều Nương cười cười, tự nhiên là thật, chính là muốn thử cảm giác câu cá.
Quả nhiên như nàng nghĩ, ngồi như vậy tựa hồ tinh thần nàng không hề tản mạn giống trước.
Chứng kiến tinh thần tiểu thư tốt hơn trước, Bán Cần cũng thật cao hứng.
Trừ ăn ngủ ra, đây đã thành việc chủ tớ các nàng thường làm, mỗi ngày sau giờ ngọ, các nàng sẽ tới đây, Trình Kiều Nương tĩnh tọa câu cá dưỡng thần, Bán Cần nghịch hoa cỏ.
Trình Lục Nương mấy ngày nay lại không tốt lắm, giống như không muốn ăn cơm, là nữ nhân nhỏ nhất trong nhà, các ca ca đều thực quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!