Giữa tháng sáu, người Trình Đại lão gia phái đi Tịnh Châu đã mang tin tức quay lại, chứng minh Bán Cần nói đúng sự thật.
"Sét đánh cháy một nửa đạo quán, những người còn lại sợ chúng ta truy cứu chuyện tiểu thư đều chạy.
"Trình Đại lão gia đem thư tín đặt ở trên bàn, nói với mọi người trong phòng. Lúc này Trình đại phu nhân vợ chồng Trình Nhị lão gia đều ở đây. Mọi người vẻ mặt đều có đó kỳ quái, tựa hồ không biết nên vui mừng hay là nên bi thương."Chu gia bên kia đâu?" Trình đại phu nhân hỏi.
"Còn không có hồi âm." Trình Đại lão gia nói, "Cũng không biết là thư đến chưa hay nhận được không để ý tới."
"Chính là hỏi chỉ sợ các nàng cũng không biết."
Trình đại phu nhân nói, một mặt nhìn Trình nhị phu nhân, "Lúc trước Lão phu nhân Chu gia cung cấp tiền cho đạo quán nuôi dưỡng, người trong nhà cũng không vui.
"Càng miễn bàn để người Chu gia biết việc để giành tiền trong đạo quán trước khi mất, bằng không, Chu lão phu nhân vừa chết, này tiền tất nhiên cũng bị cầm lại đi. Trình nhị phu nhân gật gật đầu tạ đại tẩu đã giải thích."Nếu xác định rồi, vậy thì nuôi cho tốt đi." Trình Đại lão gia nói.
Mọi người theo tiếng vâng, đều tự tan.
Trình nhị phu nhân trở lại trong phòng, tháo trang sức nghỉ trưa, một mặt kêu vú già hầu hạ, một mặt nghĩ đến chuyện mới vừa nghe.
Thành thân tới nay nàng vốn ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng ba năm, sinh đẻ nữ nhân sau mới cùng trượng phu mang đi Tịnh Châu cùng ở, khi đó ngốc kia nhi đã nuôi dưỡng ở đạo quán, trong nhà cho tới bây giờ không ai nhắc tới đứa bé này, trượng phu lại chưa từng thăm quá, tuy rằng cùng ở Tịnh Châu sinh sống bốn năm năm, ngốc nhi này cho tới bây giờ không xuất hiện trong cuộc sống của nàng, thật giống như không tồn tại.
Nhưng không hiện cũng không có nghĩa là không tồn tại, chỉ cần tồn tại luôn sẽ xuất hiện.
"Chu gia này, rất có tiền sao?
"Nàng hỏi. Nhớ rõ lúc ấy nghe cha mẹ nói, tổ tiên Chu gia là nhân sĩ Thiểm Biên châu, vào kinh làm quan cũng là võ quan, Thư Hương thế gia như bọn họ là không thể so. Lúc nàng thành thân Chu gia phái một người thô tục không chịu nổi tới dự."Rất có tiền.
"phụ nhân chải đầu nghe vậy vội nói. Trình nhị phu nhân liếc nhìn nàng một cái."Ngươi so với ta biết rõ quá nhỉ.
"Nàng không mặn không nhạt nói. Mấy ngày nay ngốc nhi trở về, tuy biết Trình nhị phu nhân không vui, nhưng vú già vẫn là không chịu nổi lén đàm luận chuyện xưa của Chu thị phu nhân. Phụ nhân chải đầu này, là Trình nhị phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ đến. Phụ nhân chải đầu có chút ngượng ngùng cúi đầu."Có tiền như thế nào?
"Trình nhị phu nhân hỏi. Thấy phu nhân không trách tội, phụ nhân nhẹ nhàng thở ra."Phu nhân, cái khác không nói, người biết năm đó Chu thị... Chu thị gả với đồ cưới nhiều như thế nào không?
"Nàng nói. Trình nhị phu nhân liếc phụ nhân một cái. Vô nghĩa, nàng là vợ kế chẳng lẽ còn đi thăm dò đồ cưới người tiền nhiệm sao? Phụ nhân sắc mặt xấu hổ, cái này kêu là không dễ nghe sao, lúc nhóm vú già lén nói lại càng không dễ nghe đâu."... Phong cảnh năm đó Chu phu nhân vào cửa thì, đồ trang sức vải vóc nhiều không kể đến, hai cửa hàng ở khu sầm uất nhất, thôn trang có lượng thu hoạch cao..."
"... đều là Chu gia phái người đến trước nửa năm tuyển chọn..."
"... Ta còn nhớ rõ lúc ấy Chu phu nhân vừa mất, từ Lão phu nhân tới người quản lý đồ cưới, nghe quản sự nói, chỉ thu hoạch một cửa hàng cũng đủ nhà chúng ta chi nửa năm...
"Đó là thực là đồ cưới phát tài a. Còn đồ cưới của phu nhân... Rốt cuộc không phải Kinh thành thì không có quý nhân, không thể so a. Phụ nhân chải đầu lựa lời nói. Trình nhị phu nhân âm thầm cắn chặt răng, thì tính sao, đồ cưới nhiều thì như thế nào, chết cũng không thể mang theo. Bất quá... Thu hoạch một cửa hàng liền đủ chi nửa năm?"Ngày đó cửa hàng thôn trang đều là lão gia quản sao?
"Nàng giật mình nghĩ đến cái gì hỏi. Lợi tức nhiều như vậy, cho tới bây giờ sao chưa thấy qua? Chẳng lẽ từ Lục Nương tới Thập Tam Nương đều dựa vào lợi tức này nuôi sao?"Không phải, không phải." Vú già liếc mắt một cái thì biết trong lòng phu nhân mình nghĩ cái gì, vội nói, "Ở chỗ Đại phu nhân.
"Đại phu nhân? Trình nhị phu nhân tháo xuống một cây cây trâm, chậm rãi đặt ở trên bàn."Sao đại tẩu cho tới bây giờ chưa nói qua?
"Nàng cười nói. Tuy rằng chẳng phân biệt các chi, nhưng khắp nơi ăn mặc chi phí đều cũng có người quản lý, giờ đây bà bà mặc kệ việc nhà, đại tẩu chủ trì việc bếp núc."Dù sao cũng là đồ cưới của phu nhân trước, chắc sợ nói ra, phu nhân ngài kiêng kị." Vú già nói.
Trình nhị phu nhân cảm thấy không được thoải mái, cũng không thể nói rõ là làm sao không thoải mái.
Đồ cưới này sớm muộn cũng là của ngốc kia nhi, nàng cùng với con của nàng đều không được dùng, nhưng bấy nhiêu lợi tức...
Trong nhà chi đều là đại tẩu chưởng quản, lợi tức tự nhiên cũng không cần phân cái gì đại phòng chi thứ hai, nhưng là...
Nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Gả vào gần chín năm, nàng mới biết chuyện này, vẫn là nhờ phúc ngốc nhi này!
Nếu ngốc nhi này cả đời không trở lại, có phải hay không nàng cả đời cũng không biết?
"Phu nhân, phòng bếp đưa canh tới." Có nha đầu tiến vào hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!