Chương 16: Tiểu thực

Chuyện phiền toái do Trình Kiều Nương trở về tạm thời đã được giải quyết.

Trình Nhị gia mất vài ngày ôn tồn hóa giải xong, Trình nhị phu nhân tạm thời không cần lo lắng đi quản "Nữ nhân

"phỏng tay này. Trình Lục Nương Trình Thất Nương không cần lo lắng tên mình bị đổi, ngốc tử kia cũng bị xem nhẹ. Trình đại phu nhân không cần lo lắng vợ chồng chi thứ hai giận dỗi, gia đình hòa thuận, bên tai cũng không còn nữ nhân tranh cãi ầm ĩ. Ngày tựa hồ lại trở về dĩ vãng, bình tĩnh mà an hòa. Bán Cần cùng Trình Kiều Nương trôi qua cũng không khác, không cần lang bạt kỳ hồ lo lắng hãi hùng, ăn uống đầy đủ, hơn nữa có phòng bếp riêng, không phải lo sợ chuyện ăn kiêng của tiểu thư."Tiểu thư, tiểu thư, như vậy được không?

"Bán Cần bên ngoài gọi với vào. Trình Kiều Nương vẫn nằm nhắm mắt, không biết là ngủ hay là tỉnh. Bán Cần ở trước cửa kêu đã như thét lên rồi, trong tay giơ lên một ổ bánh đoàn viên. Trình Kiều Nương mở mắt ra nhìn."Thêm một thìa mật."Nàng nói, "Sau đó là có thể nhào bột."

Bán Cần cao hứng theo tiếng vâng.

"A..."Nàng muốn chạy ra lại xoay người, "Tiểu thư, chỉ dùng đũa để tạo ra sau đó...

"Trình Kiều Nương đứng dậy, chìa ra hai ngón tay, làm ra mấy động tác. Động tác của nàng thong thả, Bán Cần nhìn vô cùng chăm chú."Ta đã biết.

"Nàng nói, xoay người quýnh lên chạy vào phòng bếp. Trình Kiều Nương nhấp hé miệng, đó là miệng của nàng đang mỉm cười, tiếp tục tựa vào ghế."Tiểu thư, bánh này gọi là gì? Thật là đẹp mắt, ta thật làlàm được.

"Bán Cần vui mừng kinh ngạc nói. Bánh vàng óng dài dài xếp thành hình quạt bày trên chiếc kỷ trà, cảnh đẹp ý vui. Trình Kiều Nương nhìn thấy đưa tay bốc lên một thanh, bỏ vào trong miệng chậm rãi ăn, vừa ngọt lại ròn, cắn một miếng tiền tan."Ta, không biết."

Nàng chậm rãi nói.

"Tiểu thư có thể nghĩ đến ra cách làm như vậy thật sự là lợi hại.

"Bán Cần cũng nuốt nước miếng, nói. Trình Kiều Nương im lặng một khắc. Đây không phải nàng nghĩ đến, mà là tồn tại trong trí nhớ nàng ."Mẹo vặt mà thôi.

"Nàng nói. Nàng ăn vài miếng rồi thôi, Bán Cần rót nước cho nàng."Nhưng, tiểu thư, thật sự kiêng trà à?"Nàng hỏi.

"Kiêng cái loại này trà.

"Trình Kiều Nương nói, bưng chén nước lên chậm rãi uống. Bán Cần le lưỡi."vậy tiểu thư uống loại trà nào?"Nàng có chút bất đắc dĩ hỏi.

Trình Kiều Nương chậm rãi uống xong, đặt chén nước xuống.

Trí nhớ Của nàng không gì khôi phục, trừ bỏ trí nhớ của mình tự phản ứng, chính nàng suy nghĩ đi tìm tòi nghiên cứu đều không nhớ được cái gì.

Ví như có đôi khi chứng kiến mì phở, đầu óc mình tự nhảy ra cách thực hiện, chỉ có đôi khi phản ứng gì cũng không còn, ví như như thế nào đều uống không quen trà, trừ bỏ đầu óc kháng cự không chịu uống, về phần phải uống dạng cái gì, lại hoàn toàn không phản ứng.

Nàng tựa như chính là nàng, lại không thể tự động điều khiển, thật sự là bất đắc dĩ vô cùng.

"Không biết.

"Nàng nói. Đây là trả lời câu hỏi của Bán Cần, lúc đó Bán Cần đã muốn đem chiếc kỷ trà dời, nàng đã quen tiểu thư trả lời chậm nửa nhịp rồi."Tiểu thư, nên nghỉ trưa rồi."

Nàng nói.

Trình Kiều Nương ừ một tiếng, vịn tay nàng đứng lên, lướt qua màn trúc, đi đến.

Trong phòng rất nhanh yên tĩnh không tiếng động.

Bên ngoài một vú già thăm dò nhìn vào phía trong, xuyên thấu qua màn trúc thấy trên giường nữ tử dưới giường nha đầu đều ngủ say, lại nhìn trên bàn ở giữa phòng có một mâm đồ ăn vàng óng tô thơm ngào ngạt, không biết là làm thành như thế nào.

Vú già ánh mắt không khỏi sáng ngời, cẩn thận đi cà nhắc tiến vào, đưa tay véo một miếng nhỏ cho vào trong miệng vẻ mặt tán thưởng ngày càng đậm.

Phòng trong có tiếng ngáy cùng tiếng hít thở truyền đến.

"Quả nhiên ngốc tử, chỉ có biết ăn ngủ thôi."Nàng thấp giọng nói, bĩu môi, "Không công lãng phí cái ăn."

Nàng hướng vào phía trong nhìn vài lần, suy nghĩ một khắc, đem cái ăn với chén đĩa bưng lên đến xoay người đi ra ngoài.

Trong viện bị phân đến nơi này hai người, mình là một, còn có một thô sứ tiểu nha đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!