Chương 14: Kinh hách

Bán Cần đem hộp đựng thức ăn vào trong phòng.

"Tiểu thư, nhiều đồ ăn lắm.

"Nàng cao hứng nói. Trình Kiều Nương mở mắt nhìn."Quý chất lượng, không quý ở số lượng.

"Nàng nói, đưa tay lấy trong đó một cái bánh hấp. Bán Cần vội bẻ cho nàng một miếng nhỏ, lộ ra ít rau bên trong."A, cái này so với đạo quán ngon hơn nhiều."Nàng cười hì hì nói.

"Ăn không ngon." Trình Kiều Nương cắn 1 miếng lắc đầu.

Từ sau khi Tiểu thư hết bệnh, tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng phá lệ soi xét, các nàng kiếm tiền trừ bỏ đi đường, hơn phân nửa đều tiêu vào ăn uống, cũng không biết nàng nghĩ như thế nào ra những món ăn tinh.

Ví dụ như Tiểu thư muốn ăn mì lạnh thì dùng nước chè xanh trộn bột làm mì sợi, thịt heo lọc mỡ xào lên, một chén ăn cũng không nhiều lắm, phí công người khác làm.

May mắn là Tiểu thư ăn không nhiều lắm, có khi một ngày mấy miếng lót dạ là đủ rồi, bằng không các nàng bây giờ chỉ sợ còn chưa đi tới nơi đâu.

Trình Kiều Nương nhìn hộp đựng thức ăn, đưa tay chỉ điểm.

"Món này xé nhỏ một chút, đem hấp rồi nấu cùng một ít canh là được rồi.

"Nàng nói. Bán Cần đã thành thói quen rồi, theo tiếng phân phó vui vẻ bưng ra ngoài."Ngươi ngồi xổm xuống, ngươi ngồi xổm xuống.

"Trình Lục Nương quẹo trái quẹo phải, nghĩ đến cái gì chỉ vào tiểu nha đầu nói. Tiểu nha đầu sợ hãi bất an."Tiểu thư, chúng ta trở về đi, phu nhân tìm người rồi.

"Nàng nói. Trình Lục Nương suỵt nàng."Nhỏ giọng thôi! Đừng kinh động đến ngốc tử!

"Nàng thấp giọng quát. Tiểu nha đầu sắp khóc rồi."Tiểu thư, đừng nhìn, nhỡ ngốc tử đánh người thì sao.

"Nàng run giọng nói. Đối với đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói, ngốc tử thật là sự tồn tại đáng sợ ."Đây là ở nhà ta, sợ cái gì, im, ngồi xổm xuống, ta đi lên xem ngốc tử là cái dạng gì.

"Trình Lục Nương nói, khoát tay, thúc giục nha đầu cúi đầu xuống. Tiểu nha đầu bất đắc dĩ mắt lệ cúi đầu xuống, Trình Lục Nương vịn tường dẫm trên người tiểu nha đầu, túm bệ cửa sổ, nhìn về phía bên trong. Tiếng bước chân vang lên loạt soạt, dọa Trình Lục Nương cúi thấp xuống, tiểu nha đầu lảo đảo thiếu chút nữa làm nàng ngã sấp xuống."Tiểu thư, bánh rán làm xong rồi, người trước ăn cái này trước, ta làm bánh hấp sau."

Trình Lục Nương cẩn thận ló đầu, nhìn thấy một nha đầu mặc váy xanh chạy qua, đồng thời một mùi thơm ngát truyền tới.

"Cái gì thơm vậy ?"

Nàng nói thầm, bám men theo cửa sổ, bên trái sau màn trúcmơ hồ có hai bóng dáng ngồi .

"Tiểu thư, ta đi múc canh..."

"Tiểu thư, ngươi có thể nếm thử canh này chứ?"

Trong phòng tiểu nha đầu đến đến đi đi, âm thanh giòn giòn quanh quẩn, trừ bỏ thanh âm của nàng cũng không có tiếng đáp lại.

"Ngốc tử này không nói.

"Trình Lục Nương quay đầu hưng phấn nói khẽ với tiểu nha đầu, mang theo vài phần tin tức mới tìm hiểu được. Tiểu nha đầu cả người quỳ sau sắp không chịu được rồi."Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi..."Nàng run giọng nói.

"Ngươi đừng lộn xộn, ta còn không thấy được nàng như thế nào, nước mũi chảy không, ánh mắt miệng thế nào đâu...

"Trình Lục Nương nói, một mặt lại quay đầu. Nàng thấy một đôi mắt thật to Trình Lục Nương a một tiếng thét chói tai, cả người té xuống, ngã trên mặt đất. Tiểu nha đầu cũng không biết làm sao, sợ tới mức vội đứng lên, lại nhìn Trình Lục Nương té lăn trên đất, sợ tới mức chỉ kêu một tiếng, liều mạng kéo Trình Lục Nương bỏ chạy. Trình Kiều Nương nhìn thấy hai người kéo một trận gió đi xa ."Tiểu thư, vậy là ai a?

"Bán Cần đã đứng đến sắc mặt kinh ngạc lại lo lắng hỏi. Trình Kiều Nương vẻ mặt bình thản. Bán Cần nói thầm vài câu, trên bếp lò có chảo dầu bốc khói nàng liền ai nha một tiếng vội xoay người chạy ra."Ta không biết là ai."

Trình Kiều Nương lúc này mới nói .

Nói xong rồi nàng mình cũng có chút rầu rĩ.

Suy nghĩ trong đầu đều vòng vo mấy vòng rồi, lời nói trong miệng mới nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!