– Bằng Bằng đang làm gì đấy? Đinh Tễ ngồi trên ghế ngoài ban công, gác chân lên lan can, ngây ngốc hơn nửa tiếng rồi mới gửi tin nhắn cho Lưu Kim Bằng. Nhưng mà Lưu Kim Bằng không trả lời cậu. E rằng người này không muốn sống nữa rồi! Đinh Tễ híp mắt nhìn lên bầu trời.
Hôm nay thời tiết không tệ, hơi mát mẻ hơn hai ngày trước, trời xanh mây trắng đặc biệt rõ ràng, nhìn giống như được vẽ lên. Chủ cho thuê không đóng ban công lại, chỉ làm lưới chống trộm ẩn hình, khiến cho Đinh Tễ vô cùng cảm động.
Một trong những lý do mà cậu không thích về nhà của bố mẹ là vì bốn phương tám hướng bên ngoài cửa sổ đều là lưới chống trộm, cậu đã quen cửa sổ và ban công nhà ông bà nội không có bất cứ thứ gì cản tầm mắt.
Thoải mái. Cậu cầm điện thoại lên, chụp một tấm hình giơ chân mình lên trước trời xanh mây trắng, sau đó đăng lên khoảnh khắc.– Đây cũng là chụp flycam? Lập tức có người trả lời. Đinh Tễ nhìn thấy tin bình luận này cứ cười mãi.– Đúng vậy, bức này tôi chụp lúc giơ chân ra khỏi tầng nhà.
Một đám bạn học lập tức trả lời rồi cùng nhau cười vui vẻ, sau đó trong nhóm cũng dần trở nên sôi nổi. Đinh Tễ mở nhóm ra, kéo lên trên xem nội dung trò chuyện trong nhóm.
Có thể nhìn ra mọi người rất nhàm chán, ra ngoài du lịch với chơi bời cũng đủ rồi, ở nhà không ra ngoài tới mức mọc cả nấm, những người học lại cũng đã bắt đầu bận rộn.
Bình thường cảm thấy kỳ nghỉ quá ngắn, bài tập quá nhiều, thực sự cho hai tháng cũng không dám liều mạng chơi bời, cũng không chơi được gì cả, bây giờ chưa qua một tháng đã bắt đầu có người chán tới mức mỗi ngày thức dậy lăn qua lăn lại trên giường cũng không biết phải làm gì.
Đinh Tễ không tham gia nói chuyện, cậu có thể gửi mười mấy tin khoảnh khắc một ngày, nhưng trong nhóm lớp nói chuyện mười ngày cậu cũng không nhất định nói được một câu. Vì thế càng thêm chán.
Ngay khi cậu chuẩn bị ra ngoài đi vòng vòng xung quanh, Lưu Kim Bằng gửi tin trả lời. – Vừa mới tắm cho chó xong.– Sướng nhỉ.– Sướng cái mông ấy, con chó ngu tắm được một nửa lại tè lên người tao. Đinh Tễ bật cười.– Mấy ngày nay đi đâu chơi rồi? Chơi máy bay suốt hả?
Đinh Tễ nhìn tin nhắn mà Lưu Kim Bằng gửi tới, rất lâu sau mới trả lời lại.– Ừ.– Mày được lắm, có vui không, trời nóng thế này còn có tinh thần như vậy.– Cũng được, đi ra ngoại ô cũng không nóng lắm.– Mày và Lâm Vô Ngung đã tới trường xem chưa?
Có ảnh gửi tao xem thử.– Còn chưa đi, phải ở mấy năm, không vội mấy ngày.– Gần đây bọn mày đi đâu chơi? Đinh Tễ cầm điện thoại, không biết phải trả lời như thế nào. Chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi trong căn phòng thuê nghịch điện thoại, đói thì gọi đồ ăn ngoài, chán thì ngủ, buồn bực thì đi ra ngoài mấy vòng….
Tâm tình hưng phấn trước khi cậu đến, tâm tình kích động khi cậu nhìn thấy Lâm Vô Ngung ở sân bay, tâm tình vui sướng khi chơi máy bay, cho dù là quay được đoạn video quê mùa như thập niên bảy mươi tám mươi….
Ngay tại mấy phút này, khi Lưu Kim Bằng vô ý nhắc tới, tất cả cảm xúc tốt hoàn toàn biến mất thay thế bằng buồn bực và thất vọng, dùng tốc độ khiến cho người ta không kịp phản ứng bao trùm lên cả người cậu. Tâm tình đột nhiên rơi xuống vạn trượng.
Lưu Kim Bằng vẫn còn đang nói gì cậu cũng không nhìn thêm nữa, quăng điện thoại sang một bên, đứng dậy quay lại phòng khách lấy một lon coca, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống mấy độ, ngả người ra sô pha. Lâm Vô Ngung thực sự không phải là người!
Rõ ràng biết bản thân chạy tới đây trước là mong muốn chơi chung với cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại chạy đi nhận việc mấy ngày! Thiếu tiền tới vậy sao? Cho vay ba vạn nên mới nghèo như thế!
Vậy ban đầu đừng cho vay nữa!…. Người ta cứu mày ra khỏi nước sôi lửa bỏng đấy Đinh Tễ, không có cậu ấy thì ba vạn kia mày với Bằng Bằng phải làm thế nào? Không quan tâm! Quăng bạn bè ở lại rồi chạy ra ngoài! Đã nửa ngày rồi còn không có tin tức! Không gọi điện thoại!
Hôm qua bạn vừa mới sốt! Còn không hỏi thăm tình hình hôm nay thế nào? Ăn gì rồi, ăn thế nào! Có ngon miệng không! Không hề có một câu quan tâm!
Đồ vô tâm!… Trước đây khi mày sốt Bằng Bằng cũng không quan tâm mày mà, còn lấy lí do thăm bệnh tới ăn bữa lớn bà nội làm rồi đi, còn cười nhạo mày gà, tại sao mày lại không giận hả Đinh Tễ? Nói linh tinh, Lưu Kim Bằng là Lâm Vô Ngung sao!
Hai người giống nhau sao!… Khác nhau sao? Không phải đều là bạn bè hả. Cái rắm. Đinh Tễ cầm lon coca, ngửa đầu uống sạch nửa lon, sau đó bóp bẹp lon, quăng vào trong thùng rác bên cạnh. Quăng rất mạnh, cánh tay vung lên, vèo — bụp! Đập làm cho thùng rác lắc lư.
Giống như muốn ném thứ gì đó ra ngoài cùng với lon nước. Nhưng cậu không dám nghĩ kỹ thêm gì..Lát nữa đi ăn. Lão Tiêu đứng ở cửa nói,
"Em tắm rửa thu dọn trước, tạm ổn rồi anh gọi em."
Được. Lâm Vô Ngung xách máy bay của Lão Tiêu, mở cửa phòng, Cảm ơn anh Tiêu.
"Khách khí vậy làm gì," Lão Tiêu nói,
"Nghe làm anh không thoải mái, giống như đang mắng người ấy."
Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn hắn một cái:
"Em vẫn luôn rất lễ phép."
"Được rồi, nhìn ra mà." Lão Tiêu xua tay, đi về phía phòng mình, Em đi thu dọn đi.Lâm Vô Ngung vào phòng, đóng cửa cẩn thận. Việc đầu tiên là lấy điện thoại ra nhìn.
Hứa Thiên Bác và thầy Lâm đều gửi tin nhắn tới, Hứa Thiên Bác hỏi anh tình hình dạo này thế nào, thầy Lâm gửi mấy video hoạt động của trường H. Anh đều không trả lời, nhìn thêm nữa, không có tin nhắn của Đinh Tễ. Cũng không có cuộc gọi.
Tuy rằng anh cảm thấy vẫn như bình thường, dù sao anh cũng không gửi tin nhắn cho Đinh Tễ, Đinh Tễ cũng không kiếm chuyện gì gửi tin nhắn cho anh, cho dù là bạn tốt như Hứa Thiên Bác cũng mấy ngày mới gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chưa chắc đã trả lời.…. Tuy nhiên Đinh Tễ không hoàn toàn là dạng bạn tốt như vậy.
Trong lòng anh ít nhiều cũng có chút lo lắng. Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình chờ mong thứ gì. Hôm qua Đinh Tễ vừa mới sốt, tự nhiên lại phát sốt, tự nhiên hạ sốt, cho dù cậu vẫn luôn có vẻ rất không quan tâm nhưng Lâm Vô Ngung vẫn có chút không yên lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!