Cả buổi tối hôm đấy Đinh Tễ không mấy vui, xem xong bộ hài kịch mà đến Lâm Vô Ngung còn cười, cậu cũng chẳng cười mấy lần, không biết Lâm Vô Ngung có quan sát được hay không, cậu không sao cả, nhận thấy được thì nhận thấy được thôi.
Tuy rằng cậu không biết bản thân mình rốt cuộc là vì anh Tiêu kia, vì Lâm Vô Ngung phải ra ngoài mấy ngày hay là do công việc lần này là anh Tiêu giới thiệu.
Nhưng cảm xúc của cậu không tốt là không tốt, cho dù không biết nguyên nhân, cậu cũng không muốn cố gắng giả vờ.
Buổi tối hai người bọn họ ra ngoài ăn một bữa thịt nướng… đúng vậy, Lâm Vô Ngung tràn ngập tình yêu với quán thịt nướng ấy, có lẽ lần sau chỉ cần bọn họ ra ngoài ăn cơm, Lâm Vô Ngung sẽ đi thẳng tới nơi ấy.
Sau đó lúc gần mười một giờ, anh lại gọi hai phần bánh trôi nhỏ ở bên ngoài, Đinh Tễ ăn hai cái đã cảm thấy no rồi, còn lại Lâm Vô Ngung đều ăn sạch.
Đinh Tễ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng thực sự có chút nghĩ không thông, trở mình ở giường trên: Lâm Vô Ngung này.
Hả? Lâm Vô Ngung đáp lời,
"Cậu không cần lo lắng, tối nay cậu có thể ngủ yên ổn."
"Tôi không nói tới chuyện này," Đinh Tễ nói,
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu, con mẹ nó một ngày cậu ăn nhiều như vậy làm thế nào để giữ dáng?"
"Tôi ăn nhiều thịt lắm, nhưng không ăn nhiều đường." Lâm Vô Ngung nói,
"Đường dễ béo hơn thịt nhiều."
"Vậy cũng không giải thích nổi," Đinh Tễ nói,
"Bình thường tôi ăn chút ít đều phải chạy bộ mới không béo, mấy tháng ôn tập không có thời gian chạy bộ, tôi béo hơn mấy cân rồi."
"Tôi cũng béo lên mấy cân liền."
Lâm Vô Ngung nói.
"Với sức ăn của cậu đáng lẽ phải béo lên mấy chục cân cậu hiểu không!" Đinh Tễ nói.
"Tôi cũng luyện tập mà, bình thường chạy bộ, không có việc gì thì cũng sẽ vận động." Lâm Vô Ngung nói.
Ví dụ? Đinh Tễ hỏi.
Ví dụ như bây giờ. Lâm Vô Ngung cười cười.
Bây giờ? Đinh Tễ sửng sốt, nhanh chóng níu thành giường thò đầu ra nhìn xuống dưới, trong phòng ngủ không có đèn, rèm cửa cũng kéo vào, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lâm Vô Ngung,
"Cậu đang làm gì thế?"
Cậu đoán xem?
Lâm Vô Ngung nói.
Tôi đoán cái mông. Đinh Tễ mò lấy điện thoại ấn màn hình sáng lên, chiếu xuống dưới, Đậu má?
Lâm Vô Ngung hướng lưng lên trên, đang làm động tác chống cơ thể.
"Cậu chống nãy giờ đấy hả?" Đinh Tễ hỏi.
Không thì sao, Lâm Vô Ngung nói,
"Tôi đã nói rồi, có thời gian rảnh thì vận động chút."
Được rồi, cậu giỏi. Đinh Tễ nói, người này có lẽ đã luyện tập khoảng thời gian rất dài, ban nãy vẫn luôn nói chuyện, cậu hoàn toàn không nghe ra Lâm Vô Ngung nói chuyện có gì khác thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!