Chương 41: (Vô Đề)

Lẽ nào không phải cậu nhớ tôi sao?

Câu này mắc lại trong cổ họng Lâm Vô Ngung không thể nói ra, hai giây sau anh lập tức hối hận, đáng lẽ phải nói.

Anh đã quy Đinh Tễ vào loại

"nhiệt tình như lửa với bạn bè có quan hệ tốt", cho nên khi Đinh Tễ nói ra những lời này, đáng lẽ anh phải bật lại một cách tự nhiên, giống như trước đây.

Nhưng thái độ của Đinh Tễ rõ ràng không giống như trước, trước đây hai người có thể đấu võ mồm ba trăm hiệp, không phân thắng bại thì sẽ không dừng.

Bây giờ Đinh Tễ lại im lặng.

Lâm Vô Ngung có thể cảm nhận được sự lúng túng của Đinh Tễ, thậm chí còn cảm nhận được Đinh Tễ vì cảm nhận được sự lúng túng của anh mà càng thêm lúng túng.

Sau đó anh hận không thể phản kích ngay từ đầu, không cho Đinh Tễ cơ hội để hóa giải sự lúng túng đầu tiên.

Lần đầu tiên Lâm Vô Ngung luống cuống tay chân vì loại quan hệ rối rắm phức tạp mà lại không thể hoàn toàn khống chế được này, cho dù đối diện với Lâm Trạm mười năm không gặp cũng không có loại cảm giác như thế.

Đúng vậy.

Anh trả lời.

Tuy rằng anh luôn tự tin với EQ của mình, trước mắt anh cũng không tìm được câu trả lời thích hợp nào, chỉ biết nếu như không lên tiếng nữa, Đinh Tễ sẽ rất mất mặt.

Câu trả lời này anh không nghĩ nhiều, chỉ thuận theo câu hỏi của Đinh Tễ, đưa ra đáp án duy nhất bây giờ của mình.

Đúng vậy.

Là rất nhớ cậu, cậu tới rồi có người có thể nói chuyện với tôi tới nửa đêm, có người xem ti vi cùng tôi, còn có thể ăn cơm cùng nhau, đi dạo phố, tới thời điểm còn có thể cùng nhau tới trường báo danh.

Cậu đợi nhé, Ngữ điệu của Đinh Tễ đã khôi phục lại bình thường, mang theo sự đắc ý thường có,

"Cố chịu thêm một ngày nữa, đợi tôi tới giải cứu cậu."

Được, Lâm Vô Ngung cười, Anh Gà tới cứu em.

"Cậu nói chuyện chú ý chút đi!" Đinh Tễ cao giọng,

"Tôi chỉ dùng một tay là có thể đánh hai người như cậu đấy có biết không?"

Biết rồi, biết rồi.

Lưu Kim Bằng vừa đi vừa gật đầu,

"Nếu như tao rảnh sẽ đi thăm ông bà trước, nếu như khiêng gì, mua gì, chuyển gì đều tùy tiện, mày đừng quan tâm."

"Nếu như quốc khánh ông bà đi chơi," Đinh Tễ nói,

"Có rảnh thì đi cùng nhau, tao dẫn mày đi xem kéo cờ."

"Có lời này là được rồi, tao có đi hay không cũng yên lòng." Lưu Kim Bằng vỗ vỗ vai cậu.

"Học trường H rồi cũng đừng quên người bạn cùng mày để truồng chạy nơi nơi như tao."

"Là không thể quên người bạn để truồng chạy như mày," Đinh Tễ sửa lại,

"Là mày, không phải tao."

Đậu. Lưu Kim Bằng thở dài,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!