Chương 38: (Vô Đề)

Đinh Tễ không biết khi Lâm Vô Ngung nghe thấy cái tên này sẽ có cảm giác gì.

Khi cậu nghe thấy hai tiếng Lâm Trạm từ điện thoại, lập tức cảm thấy không thở nổi, tay cũng run lên, đứng trên xe thăng bằng lắc lư mấy cái, phải đỡ một giá hàng cậu mới không ngã xuống.

Cẩn thận chút, Một nhân viên nhìn cậu,

"Đứng không vững thì xuống đi."

Xin lỗi ạ, Đinh Tễ cũng không quan tâm tới việc mua nước nữa, trực tiếp nghiêng người, nhanh chóng đi xuyên qua giá hàng, ra khỏi siêu thị, dừng lại ở một góc tường không người, sau đó xác nhận lại một lần, Anh là Lâm Trạm?

"Cậu có quan hệ gì với Lâm Vô Ngung?"

Lâm Trạm không trả lời,

"Bạn học hay là bạn bè?"

Bạn bè, Đinh Tễ nói,

"Em với cậu ấy không chung trường."

"Em ấy học trường nào?" Lâm Trạm lập tức hỏi.

Đinh Tễ hơi dừng lại:

"Trung học phụ thuộc, cậu ấy là…"

"Tại sao em ấy lại tìm tôi?" Lâm Trạm không đợi cậu nói xong lại hỏi tiếp một câu.

"Em không biết nói thế nào, anh nên hỏi cậu ấy," Đinh Tễ nói,

"Nhưng lần này là do bố mẹ anh bảo cậu ấy đi tìm."

Ừ. Người bên kia chỉ trả lời đơn giản.

Đinh Tễ cảm thấy lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, tìm Lâm Trạm giống như tìm bé nhân sâm trong rừng, nhìn thấy một chút dấu vết sẽ cẩn thận qua đó, sợ làm động tới nó, nó sẽ chạy mất.

Bây giờ cậu chỉ sợ mình sẽ nói sai gì đó, khiến cho Lâm Trạm không xuất hiện nữa.

"Ban nãy cậu nói Lâm Vô Ngung là gì của Trung học phụ thuộc?" Lâm Trạm quay lại câu hỏi đằng trước.

Học thần. Đinh Tễ nói.

Vậy sao. Lâm Trạm nói.

Đinh Tễ nghe thấy anh cười rất khẽ, vì thế nắm chắc cơ hội này bổ sung một chút:

"Năm nay cậu ấy thi đại học được thủ khoa toàn quốc, 732 điểm."

Giỏi như vậy sao.

Lâm Trạm nói.

"Em gửi số điện thoại của cậu ấy cho anh nhé," Đinh Tễ nói,

"Anh gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy…."

Không cần vội.

Lâm Trạm rất dứt khoát từ chối cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!