Câu hỏi này của Đinh Tễ có hơi đột ngột, hoàn toàn không có liên quan gì tới nội dung trò chuyện của bọn họ trên đường tới đây, Lâm Vô Ngung gần như không kịp phản ứng, không biết tại sao suy nghĩ của Đinh Tễ lại đột nhiên nhảy tới tận đâu.
Cái giá sách kia.
"Cậu thực sự làm sao?" Lâm Vô Ngung hỏi,
"Giá sách lần trước nói tới ấy?"
"Nếu như cậu không cần, tôi không làm nữa." Đinh Tễ dụi dụi mũi.
Lâm Vô Ngung không nói gì, qua một lát mới ngả người về phía trước: Thật sự làm sao?
Đinh Tễ cau mày một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu: Làm sắp xong rồi.
Cần. Lâm Vô Ngung lập tức nói, Tôi cần.
Đinh Tễ nâng cằm, nhìn chằm chằm anh trong ánh mắt đều là sự tìm tòi.
Lâm Vô Ngung dựa vào ghế, uống một ngụm trà sữa.
Anh không bất ngờ với phản ứng này của Đinh Tễ, bởi vì phản ứng của anh cũng có hơi kỳ quái, đa số người sẽ không có thái độ đối với chuyện
"tôi làm quà tặng cho cậu" giống như anh.
Sau mấy giây, Đinh Tễ thông minh mẫn cảm quả nhiên mở miệng hỏi một câu:
"Anh Vô Ngung, có phải anh chưa từng nhận quà mà thủ công người khác tặng đúng không?"
Lâm Vô Ngung suy nghĩ, hắng giọng:
"Có nhận thiệp thủ công, khi học lớp một, có một lần giáo viên yêu cầu làm một tấm thiệp thủ công tặng bạn cùng bàn."
Đinh Tễ đột nhiên cười lên, trà sữa trong tay cậu cũng bị cậu cười bóp tràn ra đầy tay.
Lâm Vô Ngung cũng bật cười, rút tờ giấy đưa cho cậu.
Trước mặt Đinh Tễ anh sẽ không che giấu bản thân, cũng sẽ không để ý Đinh Tễ biết một chuyện quá khứ không vui nào đó của anh, tuy rằng khi nói ra, nội tâm anh không phải không có chút dao động nào.
Đinh Tễ cười một lát, cầm giấy lau sạch sẽ trà sữa trên tay, đột nhiên ngưng cười, nhìn anh: Nhóc đáng thương.
"Nói chuyện chú ý chút đi," Lâm Vô Ngung nói,
"Ở chỗ của chúng ta tôi cũng có địa vị xã hội nhất định, cậu chú ý chút đi."
Đinh Tễ đột nhiên lại cười ngất:
"Có phải cậu nhìn lén cái meme mà tôi đăng trên khoảnh khắc không!"
"Cái đó nên là meme thuộc về riêng tôi."
Lâm Vô Ngung lạnh lùng nói.
"Cậu đâu chỉ có địa vị xã hội nhất định ở địa phương," Đinh Tễ cười,
"Ở tỉnh chúng ta, chưa biết chừng còn ở cả nước cậu đều có địa vị xã hội nhất định rồi, không cẩn thận còn là thủ khoa toàn quốc."
Không cần.
Lâm Vô Ngung nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!