Thứ tôi sợ là thích bản thân.
Lời này Đinh Tễ không hiểu mấy, cũng ngại không hỏi nhiều, dù sao cũng đang nói về trải nghiệm tình cảm méo mó có hơn không của Lâm Vô Ngung… tuy rằng bản thân anh chẳng có trải nghiệm gì, nhưng cậu vẫn duy trì lịch sự, không thể không kiềm chế suy nghĩ nghiên cứu sâu chuyện riêng tư của người khác.
Nhưng mà Lâm Vô Ngung cũng không cho cậu cơ hội hỏi nhiều, sau khi thu dọn hành lý xong thì đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Trước khi lên giường anh còn hét:
"Được rồi đấy, ngày mai còn phải dậy sớm đi xe!"
Nghe giống như ông nội cậu.
Biết rồi! Đinh Tễ trả lời.
Cậu nằm lên giường nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở cậu biết Lâm Vô Ngung ở giường trên vẫn chưa ngủ.
"Cậu điền nguyện vọng xong sẽ lập tức quay lại đây sao?" Đinh Tễ hỏi.
Ừ, Lâm Vô Ngung nói,
"Ngồi không cũng không thú vị, chưa biết chừng còn bị trường học kéo đi làm này làm kia."
Đúng vậy.
Đinh Tễ mở mắt ra,
"Tới lúc cậu lấy danh hiệu thủ khoa tỉnh rồi, có phải là đài truyền hình còn tới phỏng vấn cậu không?"
"… Thôi đi, khó chịu lắm."
Lâm Vô Ngung chậc một tiếng.
Thảm nhỉ. Đinh Tễ cảm khái.
"Cậu nghĩ cậu trốn được chắc?" Lâm Vô Ngung nói,
"Loại cà lơ phất phơ như cậu, bình thường nhìn cũng không giống như học sinh, chỉ cần vào trong top ba, chắc chắn sẽ được coi như nhân vật điển hình tuyên dương."
"Chưa chắc tôi đã vào được."
Đinh Tễ nói.
Chắc chắn vào. Cánh tay Lâm Vô Ngung ở giường trên buông xuống, giơ tới trước mặt cậu, Tin tưởng học thần.
Được bất tử.
Đinh Tễ nắm lấy tay anh.
Lâm Vô Ngung cười nói: Lời rắm gì vậy.
Cậu học xấu rồi, Đinh Tễ cười rồi thở dài,
"Đây là lần đầu tiên nghe cậu nói tới rắm."
Đúng. Lâm Vô Ngung trở mình,
"Tôi và cậu đều từng bị đánh rồi trốn thoát, cũng không để ý tới cái rắm này."
Đinh Tễ âm thầm cười mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!