Chương 26: (Vô Đề)

Tin nhắn này của Lâm Vô Ngung tới đúng lúc Đinh Tễ dùng tay đâm Lão Lục, thực sự làm cho cậu vô cùng mất mặt.

Không ngờ rằng bản thân lại có thể lún sâu vào món nợ liên hoàn.

"Mày đã nghe rõ lời anh Bằng của mày nói chưa?" Đinh Tễ trừng Lão Lục.

Lão Lục nhìn Lưu Kim Bằng:

"Cậu ta nhỏ hơn tôi mấy tuổi liền."

"Bây giờ tao có đang ở trong bụng mẹ thì vẫn là anh Bằng của mày!" Lưu Kim Bằng trừng mắt.

Đã nghe rõ chưa? Đinh Tễ hỏi Lão Lục,

"Kiếm tiền, cùng với việc nó là anh Bằng của mày."

Lão Lục chết lặng gật đầu.

Cút đi. Đinh Tễ đẩy hắn.

Lão Lục như cái xác không hồn chậm rì đi khỏi rồi, Lưu Kim Bằng có chút ghét bỏ chậc hai tiếng: Nó yêu thật rồi hả?

"Không phải là giả vờ sao?"

Đinh Tễ nói.

"Cái đó có thể giả vờ được sao, nó làm gì có kỹ năng diễn xuất ấy?" Lưu Kim Bằng nói,

"Phản ứng này giống như cứ ngỡ rằng gặp được tình yêu thực sự, dự định sống chết cùng nhau, đột nhiên sấm sét giữa trời quang khiến cho Vương Mẫu nương nương vung roi rạch ra một dải ngân hà."

Đinh Tễ nhìn cậu một cái:

"Vương Mẫu nương nương dùng trâm vàng."

Trâm vàng? Lưu Kim bằng nói,

"Ngân hà không phải màu bạc sao? Tại sao lại là trâm vàng?"

Vậy là trâm bạc. Đinh Tễ nói.

Mặc kệ là trâm gì! Lưu Kim Bằng chỉ về hướng Lão Lục,

"Loại người như Lão Lục cũng xứng sao? Nó chính là thiếu đánh, cho nên mới bị một roi quất tới!"

"Tao cũng rất phục nó," Đinh Tễ nói,

"Sa vào bể tình, con mẹ nó vừa sa vào đã bị nước làm não ngủm tỏi, chẳng còn chút IQ nào?"

"Chuyện này mày không hiểu rồi," Lưu Kim Bằng xua tay,

"Trong bể tình không phải là nước, trong bể tình đều là rượu, bước xuống là say."

"Tao uống say cũng không ngu vậy."

Đinh Tễ nói.

Chỉ là ví dụ! Lưu Kim Bằng gào lên, có lẽ phẫn nộ vì bản thân nói ra một câu triết học như vậy mà lại không nhận được sự khen ngợi,

"Với IQ của mày, không rơi vào trong bể tình thì không biết trôi tới nơi nào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!