Đinh Tễ cũng không mấy quan tâm người khác có biết thành tích của mình hay không, khi Lâm Vô Ngung hiểu lầm cậu, cậu cũng không kiên trì giải thích.
Ở một góc độ nào đó, kỳ thực cậu rất hưởng thụ loại cảm giác không được xem trọng cũng không bị kì vọng này.
Tôi là một kẻ không việc làm, mỗi ngày tôi đều chơi bời lêu lổng, tôi là một bán tiên, còn là tên lừa đảo.
Thật tốt.
Không ai suốt ngày lải nhải bên tai, làm cho lúc nào cậu cũng có cảm giác chịu tội, cảm thấy xin lỗi bản thân về chút chỉ số thông minh không biết là thật hay là giả này.
Ngược lại trong nháy mắt khi Lâm Vô Ngung phản ứng lại rằng cậu có thể là một học sinh, Đinh Tễ vẫn rất đắc ý, có cảm giác trâu bò như boss lớn đột nhiên hiện thân phía sau bức màn, mang theo nhạc bối cảnh và hiệu quả ánh sáng.
Ngây thơ và vui vẻ.
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng rơi xuống.
Thời điểm này vẫn có chút lúng túng.
Trong bất cứ thời gian nào khác, khi Lâm Vô Ngung phát hiện ra boss lớn sau màn, Đinh Tễ đều sẽ dương dương tự đắc, giống như ban nãy.
Bởi vì Lâm Vô Ngung phát hiện cậu là một học sinh cấp ba bình thường, không có kèm thêm bất cứ nội dung dư thừa nào.
Bây giờ không còn giống như thế nữa.
Tổng điểm hạng nhất kỳ thi thử thứ ba ở Tam Trung. Nghe thật có phong cách.
Nhưng phía trước còn có Trung học phụ thuộc, hạng nhất và hạng hai, tổng điểm kỳ thi thử lần ba của Lâm Vô Ngung là 732, cao hơn cậu mười mấy điểm, tuy rằng đều nói thi thử lần ba đơn giản, chủ yếu là để mọi người tìm được tự tin thi đại học, nhưng nhiều người như vậy cũng không thi được điểm như của Lâm Vô Ngung…
Nháy mắt khi nghĩ tới điểm này, giọng nói của bố cậu giống như thủy triều bao quanh cậu.
Còn chưa đủ tốt.
Đáng lẽ con còn giỏi hơn.
Con không cố hết sức, con không làm được tốt nhất.
…..
Tựa như cậu nói, hạng nhất toàn khóa thì sao, bọn họ sẽ nói hạng nhất toàn thành phố, hạng nhất toàn thành phố thì làm sao, còn có hạng nhất toàn tỉnh.
Đinh Tễ lại thở dài, cảm xúc dâng cao lên lại chậm chạp rơi về trạng thái buồn bực phẫn nộ khi ra khỏi bệnh viện.
Lâm Vô Ngung nhìn thấy nụ cười đắc ý ở khóe môi Đinh Tễ biến mất từng chút một, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc linh cảm chợt lóe lên của anh có chút không thích hợp.
Điện thoại rung lên.
Trần Mang gửi qua mấy cái tên, sắp xếp theo thứ tự điểm số.
Lâm Vô Ngung chỉ nhìn tên hạng nhất liền bỏ điện thoại vào trong túi.
Đinh Tễ.
Thật không ngờ. Lâm Vô Ngung im lặng một lát, cầm cốc lên.
"Thôi đi, ngay từ đầu cậu cũng đã nghĩ tới rồi, nếu không cậu cũng sẽ không hỏi bạn học trước, hơn nữa ngoài top 5 ra thì cũng chẳng thăm dò được gì, cho nên cậu đoán tôi ít nhất cũng top 5."
Đinh Tễ cầm cốc lên chạm vào cốc của anh.
"Vậy tôi không thể trực tiếp thăm dò Đinh Tễ sao," Lâm Vô Ngung cười cười,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!