Chương 14: (Vô Đề)

Đinh Tễ bị cô út nhốt vào trong phòng, cho tới khi người của 120 tới mới thả cậu ra ngoài, cả nhà đưa bà nội lên xe cứu thương.

Cô út đang chăm sóc ông nội, những người khác lái xe theo tới bệnh viện.

Con về nhà đi. Bố cậu cản Đinh Tễ đang muốn lên xe cứu thương cùng.

"Anh, anh đủ rồi đấy, bây giờ anh còn không cho cháu nó đi thì sao được?" Cô út cau mày.

"Ban nãy trước mặt ông bà, con không nói lời nào quá đâu," Lúc này Đinh Tễ cảm thấy máu trong đầu đang sôi sùng sục, nếu như không nói gì, cả đầu sắp nổ tung,

"Bà nội ngã như vậy nằm đất bất động, câu đầu tiên bố nói khi đi vào là trách bọn họ thông báo cho con, bố làm con sửng sốt, không phải ăn một con cá voi, mà là ăn một mồm phân!"

(: giật mình, ngạc nhiên, hoảng hốt, hết hồn… Từ có nghĩa là ăn, từ 😲 đồng âm với 🐋 nên bạn Đinh Tễ mới nói ăn cá voi với ăn ấy)

"Tình huống của bọn họ bố đã biết trên đường tới đây rồi," Bố cậu nhíu mày,

"Bố biết tình trạng của bà nội con thế nào! Bây giờ con nói chuyện với bố như vậy con không cảm thấy quá đáng sao?"

Quá cái con khỉ!

Đinh Tễ đè thấp giọng,

"Bố quá bình tĩnh rồi, bố thật có năng lực phán đoán, bố nghe được mẹ ruột của bố bị ngã không cử động được nằm dưới đất, cho nên khi nhìn thấy hiện trường bố mới có thể không chút sợ hãi nào, có thể vội vàng chỉ trích bọn họ thông báo cho thần đồng của bố, làm lỡ thời gian nó ôn tập!"

Đinh Tễ!

Không biết mẹ cậu đã qua đây từ khi nào,

"Con nói chuyện phải chú ý chừng mực! Ai dạy con thành thế này! Nói chuyện với bố mẹ kiểu gì đấy!"

"Bố có biết tại sao nhà bố mẹ cách gần hơn nhưng ông nội con vẫn báo cho cô út trước không?" Đinh Tễ không để ý tới mẹ, vẫn chỉ nhìn bố cậu,

"Tại sao ông lại không đi tìm bố? Bởi vì ông biết bố vô cùng bình tĩnh, hai người đều vô cùng bình tĩnh!"

Đinh Tễ nói xong xoay người chuẩn bị lên xe cứu thương, nghĩ ngợi lại quay lại trước mặt mẹ cậu:

"Là ai dạy con thành thế này ư? Con nói cho mẹ, là ông bà con! Con có thể chơi lọt vào trong top 5 là do bọn họ dạy! Nếu như con vui con có thể động ngón tay út thôi là có thể vào top 5 toàn thành phố!"

Lên xe! Cô út đẩy cậu một cái,

"Cháu vẫn còn hăng nhỉ!"

Mẹ cậu không nói gì, cô út cao giọng nói:

"Đi nhanh lên, đừng để lỡ thời gian!"

Đinh Tễ lên xe, ngồi bên cạnh bà nội.

"Cãi xong với bố cháu rồi?" Giọng bà nội vẫn còn rất yếu.

"Chưa đâu, cháu nể mặt cô út thôi," Đinh Tễ bĩu môi,

"Nếu như cháu thật sự muốn cãi, hai người họ có thể bị cháu cãi tới mức phải gọi thêm một chiếc xe 120 nữa."

"Cháu có đáng ghét hay không."

Bà nội nói.

Không đáng ghét, Đinh Tễ nắm lấy tay bà nội,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!