….. Rất ngọt. Đinh Tễ nói.
"Khi tôi vừa ra ngoài có ăn kem rồi," Lâm Vô Ngung nói, Bây giờ có hơi no.
"Cái dạ dày kia của cậu thì một cái kem thôi mà cũng no được sao?" Đinh Tễ đứng dậy, đi tới quán nhỏ bên cạnh rửa sạch tay, đẩy xe điện của mình ra.
Ba hộp. Lâm Vô Ngung sờ sờ bụng,
"Thực sự có hơi no, kem còn chiếm chỗ hơn cơm."
"Cậu bị tiêu chảy hả." Lưu Kim Bằng không nhịn được nói.
Văn minh chút đi. Đinh Tễ lên xe, hất đầu về phía Lâm Vô Ngung, Lên xe.
Lâm Vô Ngung đặt một túi lớn lên chỗ để chân.
Cậu mua đồ? Đinh Tễ hỏi.
Ừ, sữa bột. Lâm Vô Ngung nói,
"Lát nữa chuyển hai trăm cho tôi, coi như hai chúng ta mua chung."
Được. Đinh Tễ gật đầu.
Khi Lâm Vô Ngung lên xe, cậu nhét vạt áo vào trong cạp quần.
"Đây là trào lưu mới ở thôn nào vậy?" Lưu Kim Bằng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu.
Im miệng. Đinh Tễ khởi động xe điện, không đợi Lưu Kim Bằng nói thêm gì, lái xe về phía đầu phố hoa quả.
"Bên này có thể qua được không?"
Lâm Vô Ngung ngồi sau hỏi.
Có thể, Đinh Tễ linh hoạt xuyên qua đám người,
"Tôi nhắm mắt cũng có thể đi qua, yên tâm đi."
Cậu…. Lâm Vô Ngung quay đầu lại nhìn về hướng sạp dưa hấu,
"Chẳng trách lần trước khi nói tôi không phải hoa đào, cậu lại thốt ra là dưa hấu?"
Cái gì? Đĩnh Tễ quay đầu qua.
"Cậu vẫn luôn bán dưa hấu ở đó hả?" Lâm Vô Ngung hỏi.
Quả nhiên.
Đinh Tễ thở dài một hơi.
"Không phải sạp của tôi." Cậu cũng không biết phải nói thế nào, Lâm Vô Ngung có thể tin hay không,
"Đó là dưa hấu của Bằng Bằng."
Ồ, cậu giúp đỡ hả?
Lâm Vô Ngung nói,
"Cả xe dưa hấu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Hai người còn chia?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!