Buổi sáng Đinh Tễ rất khó thức giấc, tuy rằng mỗi khi cần dậy sớm tới cuối cùng cậu cũng có thể dậy, nhưng mỗi lần đều giống như bị kéo đi pháp trường.
Từ khi cậu bắt đầu làm việc cùng với Lâm Trạm, Lâm Vô Ngung cảm thấy cậu thức dậy không khó khăn nữa.
Sáng sớm hôm nay Đinh Tễ có việc bận, Lâm Vô Ngung dự định đi về trường.
Anh thức dậy rất sớm đã thấy Đinh Tễ dậy rồi, cậu đang gọi điện thoại ở trong phòng khách:
"Tám giờ phải xếp máy xong, xe Van cũng được, gọi Tiểu Lý với ai đó qua giúp…chín rưỡi á? Không được, tám rưỡi sáng ánh sáng đã thay đổi rồi…không được, anh à, nghe giọng của tôi có thấy kiên định không? Nghe đây. Không! Được!"
Lâm Vô Ngung gối đầu lên cánh tay bật cười.
Vừa mới cười mấy tiếng, một bóng đen đã nhào tới, anh chưa kịp nghiêng đầu đi, cái bóng đó đã rơi lên mặt anh.
A! Anh hét lên.
Đây là mèo của Đinh…không, đây là mèo của hai người.
Khi mới mang về nuôi, nó là một nhóc đáng yêu mặt tròn tai to. Đinh Tễ đặt cho nó cái tên Đinh Đại Viên. Kết quả chỉ chưa đầy một tháng, mặt của Đinh Đại Viên càng ngày càng nhọn biến thành mặt dưa.
Đinh Tễ lập tức đổi tên cho nó, tên là Ghế Xe.
Lâm Vô Ngung phản đối kịch liệt, nhưng phản đối vô hiệu, bởi vì con mèo này do Đinh Tễ hầu hạ, Đinh Tễ nhắc nhở anh, anh không có quyền lên tiếng.
Ghế Xe đạp lên mặt Lâm Vô Ngung, nhảy tới cái bàn bên cạnh, vô cùng nhẹ nhàng thông thạo.
Giường trên đã bị nó chiếm lĩnh. Chỉ cần có mặt Lâm Vô Ngung, cái động tác xuống giường, giẫm mặt, nhảy lên bàn sẽ không lệch đi đâu được.
Haiz…. Lâm Vô Ngung ôm mặt thở dài.
Dậy chưa? Đinh Tễ gọi điện thoại xong đi vào trong phòng.
Thức rồi, Lâm Vô Ngung duỗi người,
"Định dậy rồi, nhưng mà bị Ghế Xe đạp về, bây giờ không dậy nổi."
Đinh Tễ cũng duỗi hông, nhào lên người anh, nhắm mắt lại:
"Haiz…tôi buồn ngủ quá, tôi không muốn dậy."
"Cậu đã dậy được nửa tiếng rồi mà?"
Lâm Vô Ngung ôm cậu, xoa nắn tai cậu.
Ừ. Đinh Tễ nhắm mắt đáp một tiếng.
"Có phải hôm nay quay cảnh biến đổi ánh sáng ngầu nhất không?" Lâm Vô Ngung hỏi.
Đúng. Đinh Tễ vẫn nhắm mắt.
"Cậu đi với Lâm Trạm à?" Lâm Vô Ngung lại hỏi.
Không phải, Đinh Tễ nói,
"Chỉ có tôi với anh Miêu thôi, tôi đã kéo mô hình và một số nhân viên tới đó rồi."
Lâm Vô Ngung hơi khựng lại, do dự một lát nhưng không nói gì, chỉ xoa lưng Đinh Tễ.
"Lát nữa người ta đưa cơm tới đây, tôi đã để lại số điện thoại của cậu rồi." Đinh Tễ nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!