Chương 8: (Vô Đề)

Cuối tháng là đại thọ bảy mươi của Hoắc Long Hanh chuẩn bị tổ chức ở biệt thự ngoại thành. Tính làm chín mươi chín bàn tiệc, mời hết những thương gia giàu có và những người có tiếng trong giới thượng lưu.

Buổi chiều Hoắc Chiêu Lâm đặc biệt lái xe đến Tần gia đón Tần Tranh. Đây là lần đầu tiên Tần Tranh dùng thân phận là bạn lữ tương lai của anh để tham gia một sự kiện long trọng như vậy. Là Hoắc Chiêu Lâm chủ động đề nghị trước, Tần Tranh cũng không phản đối.

Đi ra khỏi nhà liền nhìn thấy xe của Hoắc Chiêu Lâm đỗ bên ngoài, Tần Tranh không tự chủ dừng bước một chút. Hoắc Chiêu Lâm mở cửa rồi xuống xe, anh mặc một bộ tây trang màu xám được cắt may thủ công vô cùng tinh xảo, thân hình cao lớn mặt mày tuấn lãng vô cùng quyến rũ.

Tần Tranh dường như muốn mất bình tĩnh luôn nhưng khi đối diện với cái bản mặt lạnh tanh của Hoắc Chiêu Lâm thì bao nhiêu hứng thú muốn đùa giỡn trong bụng cũng mất hết.

Hoắc Chiêu Lâm rất ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tần Tranh, Tần Tranh ngồi lên xe rồi lúng túng nói cám ơn.

Trên đường lái xe hai người đều không lên tiếng, càng là trầm mặc càng lúng túng, Tần Tranh thực sự không chịu được bầu không khí kỳ dị như vậy đành phải kiếm chuyện nói:

"Một lúc nữa anh tôi cũng tới."

Ừm. Hoắc Chiêu Lâm gật gật đầu.

Tần Tranh giận dữ:

"Anh không thể nói thêm mấy câu sao? Hôm nay đại thọ cha anh, anh có thể bày ra cái vẻ mặt đó cho ai nhìn? Học cái gì không học lại học cái bản mặt y như anh tôi…"

Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi, nở nụ cười rồi nói:

"Cậu muốn nói cái gì?"

"Hôm nay anh trịnh trọng mời tôi đi như vậy, nguyên nhân là gì?"

"Cậu là vị hôn phu của tôi, cậu cùng tôi tham gia tiệc đại thọ của cha tôi là chuyện đương nhiên cần gì nguyên nhân?"

Lời này tại Tần Tranh nghe xong cảm thấy không mấy đáng tin, Hoắc Chiêu Lâm xưa nay đã bao giờ có tự giác mình là vị hôn phu của hắn, làm sao có khả năng đột nhiên đổi tính, nói có toan tính thì còn tạm chấp nhận được.

"Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không phức tạp như vậy." Hoắc Chiêu Lâm cũng không muốn nhiều lời.

Tần Tranh cười lạnh:

"Nghe nói Hoắc lão gia tử có ý định chia cổ phần cho con cháu trong nhà sau tiệc mừng thọ, anh muốn đẩy nhanh hôn lễ của chúng ta cũng là vì chuyện này đúng không?"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tần Tranh hiểu giá trị của mình, nếu không trước đó lão già Hoắc Long Hanh kia cũng sẽ không hạ thấp tự mình đến bàn chuyện cầu hôn với anh hắn.

Cho dù đối đối tượng ban đầu là Tần Dao lại chuyển thành hắn cũng không mấy vui vẻ, Hoắc Chiêu Lâm ghét hắn như vậy nhưng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mấy năm nay, mà hắn lại là người chủ động đưa ra hôn ước.

Trước đó hắn không nghĩ ra nhưng hôm qua nghe Tần Ý nói về chuyện trong Hoắc gia cũng hiểu được những biểu hiện bất thường gần đây của Hoắc Chiêu Lâm.

Hoắc Long Hanh có năm người con trai và một cô con gái. Đứa con ông ta thích nhất cũng không phải là Hoắc Chiêu Lâm mà dựa vào hôn nhân với Tần gia lần này Hoắc Long Hanh cũng xem trọng anh hơn một chút. Đứng trước lợi ích thì không có cái gì gọi là

"thích hay không thích" cả.

Hoắc Chiêu Lâm trầm mặc không nói, không phải Tần Tranh chưa nghĩ đến chuyện hủy hôn, mà nguyên nhân chính cũng là vì anh chưa nói gì hết.

Thấy hắn Tần Tranh càng bực mình, ngay cả giải thích thêm cũng không muốn nói. Hôn ước kia trong mắt Hoắc Chiêu Lâm quả nhiên cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi.

Khi dừng xe Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ lên tay Tần Tranh đang mất tập trung, thấp giọng nhắc nhở hắn: Xuống xe đi.

Tần Tranh đột nhiên vung tay anh ra, Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày: Cậu đang tức giận?

"Tôi không nên giận sao?"

Bốn mắt nhìn nhau giằng co trong phút chốc, Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!