Chương 38: (Vô Đề)

Vài giờ sau khi Hoắc Chiêu Lâm đến, hệ thống sưởi ấm trên tàu đã sớm ngừng hoạt động Tần Tranh che kín người bằng một chiếc thảm nhung nhìn chăm chăm ra ngoài. Khi bỗng nhiên nhìn thấy đèn xe chợt lóe rồi lại thấy Hoắc Chiêu Lâm từ chỗ điều khiển bước xuống hẳn nhảy dựng lên quay người chạy ra cửa.

Hoắc Chiêu Lâm giang hai tay đi về phía hắn, từ trên tàu bước xuống Tần Tranh lập tức nhào tới đụng phải khiến Hoắc Chiêu Lâm lui về sau một bước, hai người thân mật ôm nhau.

Hồi lâu sau, Hoắc Chiêu Lâm khẽ cười thành tiếng bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai Tần Tranh:

"Em đúng là không gây phiền phức cho anh thì không thoải mái."

Tần Tranh lùi lại, ngượng ngùng liếm môi một cái, cãi:

"Đây là bất ngờ, em cũng đâu có biết tàu hỏa sẽ tự nhiên xảy ra sự cố."

Hoắc Chiêu Lâm kéo bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ chà xát: Lạnh không?

Nửa năm không gặp Tần Tranh ngược lại không có thay đổi gì, hắn ngơ ngác nhìn Hoắc Chiêu Lâm trước mặt, cảm thấy người này lại đẹp trai thêm một chút quả thật là muốn người, thần đều phải căm phẫn.

"Choáng váng rồi? Hỏi em có lạnh không đó?"

Tần Tranh nhanh chóng lắc đầu: Không sao.

Hoắc Chiêu Lâm tiếp nhận lấy ba lô trên vai hắn: Đi thôi.

Tần Tranh đi được hai bước mới nhớ tới hình như cần phải chào Alan, đối phương cũng xuống tàu đang đứng ở cửa ôm tay nhìn bọn họ, ánh mắt có chút cân nhắc.

Tần Tranh lôi kéo tay Hoắc Chiêu Lâm, nhỏ giọng giải thích:

"Em quen anh ta ở trên tàu, anh ta cũng muốn đến cùng một nơi với chúng ta, chúng ta cho anh ta đi cùng."

Alan đi tới, Tần Tranh giúp bọn họ giới thiệu sơ lược một chút, Alan cười vươn tay bắt tay Hoắc Chiêu Lâm. Khi nghe Tần Tranh nói ra họ của Alan, trong mắt Hoắc Chiêu Lâm lướt qua vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt lại không có quá nhiều biểu hiện.

Sau khi lên xe, Hoắc Chiêu Lâm theo thói quen cài dây an toàn giúp Tần Tranh, thuận thế lại hôn trán hắn một cái hoàn toàn không để ý Alan vẫn ngồi sau bọn họ.

(được ăn cẩu lương =)))))

Alan sức sống tràn đầy trên đường đi tìm đủ mọi chuyện để nói, Tần Tranh đã sớm co người ngủ trên ghế, ngược lại Hoắc Chiêu Lâm dăm ba câu hàn huyên cùng anh ta.

Alan hỏi anh và Tần Tranh có phải là quan hệ người yêu không, Hoắc Chiêu Lâm nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, như cười như không nói:

"Tôi nghĩ người Âu Mĩ các anh không thích hỏi chuyện riêng của người ta."

"Hey, tôi phải sửa lại, tôi đến từ Nam Phi, cũng không phải người Âu Mĩ."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Alan rất nghiêm túc âm thanh chấn động rõ ràng, Hoắc Chiêu Lâm cười cười không nói thêm nữa.

Anh đương nhiên biết Alan là người Nam Phi, còn là con trai duy nhất của gia tộc lắm tiền nhất Nam Phi, anh vốn dự định tháng sau bay tới Nam Phi tìm đối phương bàn chuyện làm ăn, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp được.

Khi vào thành phố trời đã sáng, Tần Tranh ngủ một giấc mơ mơ màng màng tỉnh lại. Đưa Alan đến khách sạn, lúc xuống xe anh ta nói cảm ơn Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh, tầm mắt rơi lên người Tần Tranh hỏi hắn:

"Có thể cho tôi cách thức liên lạc không?"

Tần Tranh lúng túng nở nụ cười:

"Anh biết đấy, điện thoại di động của tôi bị trộm…"

Hòm thư cũng được.

Hoắc Chiêu Lâm thuận miệng đọc một dãy số cho anh ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!