Chương 29: (Vô Đề)

Hoắc Chiêu Lâm đáp ứng Hoắc Long Hanh trong vòng ba ngày sẽ đưa ra kết quả, sáng sớm ngày thứ hai anh liền đến công ty, hai ngày tiếp theo đều ngủ lại công ty không về nhà.

Tuy rằng anh vẫn nói không có chuyện gì nhưng Tần Tranh vẫn lo lắng, đến buổi chiều ngày thứ hai hắn liền mua đồ uống và điểm tâm đến đưa bữa trà chiều cho Hoắc Chiêu Lâm.

Hoắc Chiêu Lâm vừa họp xong, hai ngày không gặp cả người anh đều tiều tụy đi không ít, khóe miệng không cạo để râu mọc tua tủa, đương nhiên trong mắt Tần Tranh thì Hoắc Chiêu Lâm như vậy vẫn đẹp trai chết đi được, lại còn có chút hoang dại gợi cảm cực kì.

Nhìn thấy Tần Tranh xuất hiện, khuôn mặt uể oải của Hoắc Chiêu Lâm rốt cục cũng có ý cười: Em lại trốn về sớm?

"Được rồi, được rồi em biết sai rồi, lần sau không được như vậy nữa, Hoắc ba ba."

Trong miệng nói biết sai rồi nhưng trên mặt tràn ngập vẻ không hối hận, trước một Tần Tranh như vậy Hoắc Chiêu Lâm không còn cách nào khác, anh cũng không muốn nói hắn thêm nữa.

Trên thực tế Tần Tranh có thể nghĩ đến việc đi thăm rồi mang trà chiều cho anh thật ra cũng khiến anh vô cùng vui vẻ.

"Ăn một chút gì đi, vất vả nữa cũng phải nghỉ ngơi, anh cũng không phải người sắt."

Tần Tranh mua bánh ngọt thơm ngon không ngán, hương vị thích hợp khiến Hoắc Chiêu Lâm không thích đồ ngọt cũng cảm thấy không tệ, anh uống thêm hai ngụm nước ấm trơn giọng, cổ họng khô khốc hồi lâu cũng đã thoải mái hơn.

Tần Tranh cười hì hì ôm cánh tay nằm nhoài ở một bên bàn làm việc rộng lớn nhìn Hoắc Chiêu Lâm ăn thôi cũng cảm thấy hài lòng, thuận miệng hỏi:

"Chuyện kia anh giải quyết đến đâu rồi?"

"Điều tra không sai, chỉ còn đợi thu kết quả, ngày mai sẽ đi báo cáo cho ba anh… Đều bị em đoán trúng."

Tần Tranh nhíu mày:

"Thật sự có liên quan đến Hoắc Chiêu Kiệt?"

Hẳn là anh ta.

Anh cả thì sao?

Không có chứng cứ.

Tần Tranh hiểu rõ ý của Hoắc Chiêu Lâm, hai người bọn họ cũng hoài nghi Hoắc Chiêu Càn thế nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào. Hai ngày nay chứng cứ Hoắc Chiêu Lâm điều tra được đều hướng đến Hoắc Chiêu Kiệt, chuyện này trăm phần trăm không thể tách rời quan hệ đến anh ta.

Nhưng Hoắc Chiêu Lâm luôn cảm thấy mình điều tra có chút quá thuận lợi, nếu như không phải Hoắc Chiêu Kiệt làm người quá ngu, làm việc lưu lại lỗ thủng quá nhiều thì chính là có người đã chuẩn bị xong chứng cứ cố ý dẫn dắt anh đi điều tra Hoắc Chiêu Kiệt.

"Vậy còn anh? Nếu như là Hoắc Chiêu Kiệt làm thì anh có chịu trách nhiệm không?"

Hoắc Chiêu Lâm cười cười:

"Em cảm thấy thế nào?"

Đương nhiên là có, nói thế nào cũng là anh quản lý sơ sẩy mới để cho người khác có cơ hội lợi dụng, hơn nữa nhìn tình thế hai ngày nay các vị cổ đông và cấp trên không ngừng truy vấn, càng hiểu rõ hơn chỉ đưa ra một Hoắc Chiêu Kiệt sẽ không làm bọn họ vừa lòng.

Tần Tranh gật gật đầu, nói như vậy không sai nhưng bị người khác tính kế như vậy nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Ăn xong, Hoắc Chiêu Lâm lại phải đi họp, anh vỗ vỗ eo Tần Tranh eo, để hắn ở trong văn phòng của mình chơi một lát:

"Nhiều nhất một tiếng đồng hồ, lát nữa về sẽ cùng em đi ăn tối."

Tần Tranh phất tay một cái, ý nói anh đi làm việc của mình đi không cần phải để ý đến hắn.

Sau khi Hoắc Chiêu Lâm rời đi, Tần Tranh gọi điện thoại cho một vị hồ cẩu bằng hữu của mình:

"Giúp tôi một việc được không?"

"Lời của Tranh thiếu, chỉ cần một câu thôi là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!