Sau khi từ miền Nam trở về đã qua mùng bảy, Hoắc Chiêu Lâm ngay cả thời gian nghỉ cũng không có lại phải về công ty làm việc, đến mùa thu công ty phải tung sản phẩm mới ra thị trường anh mới có thể rảnh rỗi còn trước đó thực sự không có nhiều cơ hội hưởng thụ thời gian tân hôn ngọt ngào với Tần Tranh.
Không có Hoắc Chiêu Lâm chơi cùng, Tần Tranh lại cùng đám bạn xấu ra ngoài chơi bời, tuy nhiên hắn vẫn biết giữ mìn hhơn lúc trước khi cưới, cũng uống ít rượu hơn, mười một giờ tối nhất định phải về nhà, đối với chuyện này Hoắc Chiêu Lâm cũng không phản đối, những khi có thời gian rảnh rỗi anh cũng có thể đi cùng hắn.
Tiếp xúc nhiều với đám hồ cẩu bằng hữu của Tần Tranh nhiều hơn Hoắc Chiêu Lâm cũng không còn khó tiếp xúc với họ như trước, ăn chơi phóng túng cũng không kém hơn đám kia là bao.
Mấy trò như đánh bi-a, cưỡi ngựa, đua xe cái gì anh cũng chơi được hết, ngược lại cái đám công tử bột lông nhông suốt ngày ăn chơi còn có chút thua chị kém em, điều này cũng khiến cho Tần Tranh vô cùng kinh ngạc.
"Trước đó toàn là anh giả vờ hết cả? Thật ra cái người suốt ngày ra ngoài chơi mới là anh đúng không?"
Đối mặt với câu hỏi của Tần Tranh, Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ cười cười, thầm nghĩ nếu Tần Tranh hỏi nhiều thêm vài câu anh liền nói cho hắn biết:
"Lúc anh đây chơi mấy trò đó thì em còn đang nghịch đất, em nhất định đòi so đo với anh hả?"
Tần Tranh không phản đối bĩu môi, trước đây hắn cảm thấy Hoắc Chiêu Lâm là cái tên hũ nút có đánh cũng không chịu thả ra một cái rắm, người gì vừa nghiêm túc vừa cứng ngắc có thể coi như là bản sao thứ hai của anh trai hắn, bây giờ mới biết thực ra cái người này cũng chỉ giả vờ nghiêm túc mà thôi, về bản chất thật ra là một bụng toàn ý xấu.
Trung tuần tháng ba là sinh nhật Tần Tranh, Tần nhị thiếu gia hàng năm tổ chức sinh nhật đều phải tổ chức tiệc tùng linh đình cùng đám bạn bè, thường thì phải chuẩn bị sớm hơn tận một tháng.
Nhưng năm nay đến một tuần trước sinh nhật Tần Tranh vẫn không có động tĩnh gì khiến các vị hoàn khố công tử không nhịn được dồn dập chạy tới hỏi xem năm nay hắn định thế nào, Tần Tranh chỉ vứt cho cả đám một ánh mắt:
"Tổ chức cái gì, hiện tại bản thiếu gia đã kết hôn còn lâu mới thèm cùng đám chó độc thân mấy người ăn sinh nhật."
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng TầnTranh thật ra cũng không chắc chắn. Hoắc Chiêu Lâm chưa từng tham gia sinh nhật hắn, năm nào cũng phí tâm phí sức mời nhiều người đến mở party như vậy thực ra là vì hắn hi vọng Hoắc Chiêu Lâm cũng có thể đến.
Nhưng mỗi lần đều thất vọng, cho dù là chính hắn mở miệng mời hay để cho người khác thay mình chuyển đạt thì Hoắc Chiêu Lâm chưa từng đến một lần. Hiện tại quan hệ của bọn họ đã khác, hắn chỉ muốn một mình cùng Hoắc Chiêu Lâm đón sinh nhật, nhưng lại không biết anh có nhớ đến sinh nhật mình hay không.
Buổi sáng hôm đó khi vừa ra đến trước cửa Hoắc Chiêu Lâm bỗng nhiên nhắc đến việc này, hỏi Tần Tranh:
"Có phải sắp đến sinh nhật em rồi không?"
Lúc đó Tần Tranh đang đứng trước lối vào chỉnh ca
-ra
-vat cho anh, động tác trên tay dừng một chút, hắn không để ý lắm nói: Hình như là vậy.
Hoắc Chiêu Lâm đi tới, giúp hắn buộc lại ca
-ra
-vat, vuốt phẳng cổ áo, nghiêng đầu hôn một cái lên môi hắn:
"Đợi đến hôm ấy hai chúng ta cùng đón sinh nhật."
Thật sao?
Trong nháy mắt Tần Tranh không giả vờ được nữa, khi nói chuyện âm cuối không kìm được mà trở nên cao vut.
Hoắc Chiêu Lâm nhịn cười gật gật đầu: Thật.
Tần Tranh dán lên dùng sức hôn mạnh lên môi anh mấy lần:
"Cứ quyết định như vậy."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Sinh nhật hắn vừa lúc là thứ sáu, đúng bốn rưỡi chiều Hoắc Chiêu Lâm đã đến trước cửa Tần thị.
Anh bỗng nghĩ mình và Tần Tranh kết hôn lâu như vậy nhưng lần nào cũng đều là Tần Tranh đến công ty chờ anh hoặc ở lại tăng ca cùng với anh, đây vẫn là lần đầu tiên anh tan ca sớm tới đón Tần Tranh, anh hành động thật sự là vẫn còn kém xa Tần Tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!