Nửa đêm, mới vừa kết thúc một vòng điên loan đảo phượng đang định đến lần thứ hai Hoắc Chiêu Lâm nhận được điện thoại của lão nhị Hoắc gia Hoắc Chiêu Kiệt gọi tới, giọng nói của đối phương có chút gấp gáp:
"Ba vừa ngất xỉu, đã được đưa vào bệnh viện rồi, chú cũng nhanh tới một chuyến đi."
Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày, trả lời một câu được rồi cúp điện thoại sau đó bò dậy từ trên người Tần Tranh, đứng dậy mặc quần áo.
Tần Tranh nhỏm dậy, thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, hỏi hắn: Làm sao vậy?
"Anh hai vừa gọi điện đến nói ba anh vừa vào viện, bảo anh mau tới."
Tần Tranh dán lên lưng anh từ phía sau, ôm lấy eo Hoắc Chiêu Lâm, ghé vào lỗ tai anh cười khẽ:
"Là bị tức đến phát bệnh đúng không? Anh làm thật hả?"
Hoắc Chiêu Lâm vỗ vỗ tay hắn không biết nên nói cái gì cho phải. Anh cũng không hối hận, chỉ là hiện tại thời cơ vẫn chưa tới nên anh còn phải tiếp tục chuẩn bị một chút nữa, cha anh hiện tại cũng không thể có chuyện gì.
Còn chuyện tại sao Hoắc Long Hanh lại ngất xỉu phải vào bệnh viện, trong lòng hai người đều hiểu rõ quá nửa là trong nhà gièm pha chuyện xảy ra nên mới bị tức.
"Em ngủ trước đi, anh đi một lát sẽ trở lại."
"Em đi chung với anh." Tần Tranh cũng bò dậy mặc quần áo, Hoắc lão đầu sống hay chết hắn không quan tâm, hắn chỉ là muốn đi xem vở kịch lớn của Hoắc gia lần này mà thôi.
Khi bọn họ đến bệnh viện Hoắc Long Hanh đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật giờ đang nằm trong phòng bệnh vẫn chưa tỉnh lại.
Tình trạng sức khỏe của lão cũng không giấu diếm được nữa, suy tim, tuổi đã cao nên không thể tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể trị liệu, sống bao lâu nữa thì còn phải xem ý trời.
"Ông ấy bị bệnh này không thể chịu được kích thích, mọi người nếu muốn tốt cho ông ấy thì tốt nhất đừng nên cãi nhau trước mặt bệnh nhân, cố gắng giúp ông ấy thả lỏng tâm trạng."
Bác sĩ điều trị chính nhắc nhở đám bà lớn bà bé trong Hoắc gia, cả đám đều ôm tâm tư khác nhau, sắc mặt có chút ngượng ngập.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, bà hai Triệu Lan Trân hùng hổ trừng mắt lườm bà bốn Tống Đào lúc này nhếch nhác tóc tai bù xù, mắng:
"Đồ không biết xấu hổ, nhìn chuyện tốt mà cô đã làm đi, khiến Long Hanh tức giận, tôi không lột da cô là không có khả năng!"
Tống Đào ôm bụng khóc sướt mướt, vừa nãy xảy ra tranh chấp cô ta bị đẩy ngã xuống đất, bụng đau đớn, thế nhưng hiện lại không có ai quan tâm cô ta sống chết, cô ta cũng không dám nói ra để được đi kiểm tra.
Bà ba Phương Mẫn Lệ sắc mặt cũng rất khó xem, Triệu Lan Trân rõ ràng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe nhưng lần này bà ta cũng không tức giận chỉ nhìn Hoắc Chiêu Nhân đang ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng sắc mặt âm trầm trên trán đều là máu bà ta chỉ cảm thấy mình như mắc bệnh tim, lần đầu hận khi mình đã sinh ra đứa con được mình cưng chiều này.
Tần Tranh và Hoắc Chiêu Lâm đã bỏ lỡ trò hay vừa diễn ra, trên đường tới cũng đã từ người làm trong nhà biết được chuyện xảy ra. Hoắc Long Hanh đột nhiên gây khó dễ, ném vào mặt người Hoắc gia hai tờ giấy xét nghiệm DNA, chất vấn Hoắc Chiêu Nhân và Tống Đào đã có chuyện gì xảy ra.
Hoắc ngũ không phải là con của lão, nhưng lại là con của Hoắc Chiêu Nhân. Lão sống hơn nửa đời người, quay đầu lại lại bị chính con mình cho đội nón xanh, thật sự là vô cùng nhục nhã.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ngoại trừ Triệu Lan Trân phát hiện chuyện này rồi báo cho Hoắc Long Hanh, toàn bộ người Hoắc gia đều bị vây trong bối rối.
Hoắc Chiêu Nhân không nói một lời xem qua tờ giấy xét nghiệm, không nói gì trực tiếp nhận luôn, ngay tại chỗ bị Hoắc Long Hanh chọi cái chén trong tay vỡ đầu.
Mà Tống Đào đầu tiên là khóc lóc nguỵ biện, nhưng đối mặt với bằng chứng như núi, căn bản không ai tin cô ta, sau đó lại khóc lóc nói trong bụng mình vẫn còn đứa nhỏ, nó thật sự là của Hoắc Long Hanh nhưng lại bị Hoắc Long Hanh tát một cái ngã trên mặt đất, Hoắc Long Hanh thì trực tiếp tức xỉu.
Sau đó mọi người luống cuống tay chân đưa Hoắc Long Hanh đã ngất đi tới bệnh viện, rồi báo cho Hoắc Chiêu Lâm tới đây.
Triệu Lan Trân còn đang hùng hùng hổ hổ, Tống Đào thì lại khóc không ngừng, Phương Mẫn Lệ nhịn không được trả lời một câu:
"Long Hanh cũng đã như vậy, cô còn mắng thì có lợi ích gì, còn muốn khiến ông ấy không được yên tĩnh nữa sao?"
"Cô nói mà không thấy ngại?
Nhìn con trai tốt mà cô dạy ra kìa, thật đúng là có bản lĩnh, ngủ với cả mẹ kế. Long Hanh nuôi con của con trai, các người đây là muốn Long Hanh sau này không nhấc nổi đầu lên làm người sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!