Chương 21: (Vô Đề)

Đèn đêm lộng lẫy, ngoài xe đèn nê ông sáng trưng dọc theo đường đi, Tần Tranh cười hỏi Hoắc Chiêu Lâm:

"Vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn khuya có được không?"

Hoắc Chiêu Lâm nhéo nhéo tay hắn:

"Buổi tối chưa ăn no sao?"

Em muốn ăn.

Được.

Hoắc Chiêu Lâm lái xe quẹo đi, nhà cao tầng từ từ bị bỏ lạ phía sau, xe đi tới một khu chợ đêm đông đúc náo nhiệt, là nơi Tần Tranh chọn.

Chiếc xe mấy chục triệu tùy ý đỗ ven đường, hai vị quý công tử phong độ nhẹ nhàng từ trên xe bước xuống, hoàn toàn không hợp với khung cảnh chợ đêm mịt mù khói lửa.

Tần Tranh không quan tâm đến mấy ánh mắt tò mò, hắn bình tĩnh tự nhiên ôm lấy cánh tay Hoắc Chiêu Lâm lôi kéo anh cùng nhau tiến vào một cửa hàng cá nướng ven đường.

Sau khi vào chỗ ngồi, Tần Tranh cầm lấy thực đơn nhanh chóng gọi vài món cá nướng đặc sản của nhà hàng cùng với vài món ăn nhẹ, cũng không quên dặn ông chủ mang thêm nửa tá bia (6 chai) lên, gọi xong hắn mới nhớ Hoắc Chiêu Lâm không thích mình uống rượu, chột dạ cười cười, hỏi anh:

"Em uống một chút được không?"

Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày:

"Một mình em mà muốn uống nửa tá bia?"

"Không phải còn có anh sao?"

Anh phải lái xe.

"Vậy em giảm đi hai chai…"

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười:

"Em muốn uống thì cứ uống đi, làm như anh đang ngược đãi em ấy."

Anh không phải không thích Tần Tranh uống rượu, chỉ là không ưa hắn theo người đi ra ngoài uống say đến bất tỉnh nhân sự thôi. Lúc này có mình ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ không để hắn uống đến say chết.

Tần Tranh vẫn bảo ông chủ bớt đi hai chai, cá nướng nóng hổi thơm ngát rất nhanh đã bày kín một bàn, cắn một miếng cá nướng uống thêm một ngụm bia thật sự không còn gì bằng.

Sảng khoái!

Hắn nâng chén lên cụng vào cốc trà của Hoắc Chiêu Lâm một cái, mặt đầy thoả mãn. Có lẽ không ai có thể nghĩ rằng nhị thiếu gia Tần gia lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Ăn ngon không?

Tần Tranh gắp cho Hoắc Chiêu Lâm một miếng thịt trên bụng cá, cười híp mắt nhìn anh.

Cho dù là ăn cá nướng thì động tác của Hoắc Chiêu Lâm vẫn tao nhã như cũ. Anh không thích đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, cũng không thể ăn món quá cay nhưng nếu là món Tần Tranh gắp cho, anh cũng không nỡ lòng từ chối.

Chuẩn bị nước trà ung dung thong thả dùng bất cứ lúc nào, dưới ánh mắt mong chờ của Tần Tranh anh cười gật đầu, nói:

"Tuy rằng hơi cay, nhưng hương vị quả thật không tệ."

Trong lòng Hoắc Chiêu Lâm mềm nhũn, anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu Tần Tranh ngồi sang bên này, gắp một miếng cá rồi tỉ mỉ bỏ hết xương mới đưa cho hắn:

"Vậy em ăn nhiều vào."

Tần Tranh nhai nhóp nhép, lại uống một ngụm bia to, đầu lưỡi liếm đi chút đồ ăn dính bên miệng, mặt mày cười đến cong cong:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!