Cả đêm nay thứ Hoắc Chiêu Lâm uống đều là nước, lấy trà thay rượu lừa tất cả mọi người cho nên lúc này anh có thể lái xe đưa Tần Tranh về. Ngồi trong xe bị gió lạnh tạt vào Tần Tranh vốn đang mơ hồ cũng tỉnh táo lại không ít, lúc này hắn đang hồi vị lại trò hề tối nay. Hắn hỏi Hoắc Chiêu Lâm: "Anh đã biết trước quan hệ giữa Hoắc Chiêu Càn và Hà Lam rồi đúng không?"
Hoắc Chiêu Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhếch môi cười cười: "Cậu để ý đến Hà Lam nhiều vậy sao?"
"Anh là vị hôn phu của tôi, scandal nóng hổi giữa anh và tiểu minh tinh kia lan truyền cả giới thượng lưu đều biết, tôi không được cảm thấy mất mặt sao?"
"Lan truyền scandal? Sao lại lan truyền?"
Tần Tranh tức giận nói: "Người ta đồn Hoắc thiếu gia tự mình lái xe đến trường quay đón người ta. Hà Lam mang theo người vào trong đoàn làm phim hống hách uy phong lắm, tùy ý mang thêm nhân viên vào còn không nói, ngay cả đạo diễn còn phải nhường nhịn cậu ta."
"Cho nên cậu cảm thấy bọn họ đang nói về tối?"
"Không phải anh thì còn ai…" Tần Tranh sững sờ một chút, "Là Hoắc Chiêu Càn?"
"Hoắc gia thiếu gia cũng không phải chỉ có mình tôi. Cậu ta đúng là quyến rũ tôi nhưng tôi không vừa mắt cậu ta. Cậu ta kiền đi quyến rũ Hoắc Chiêu càn, chuyện này có gì lạ sao?"
Nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt Hoắc Chiêu Lâm, trên mặt Tần Tranh có chút không nhịn được đành cười nhạo nói: "Chỉ sợ là không đơn giản như vậy? Trò hề hôm nay thật sự không phải anh nhúng tay từ trước hả? Tôi thấy anh không hề ngạc nhiên chút nào?"
"Có cái gì hay mà phải kinh ngạc, Hoắc Chiêu Càn vốn chính là người như vậy."
"Vậy chú út nhà anh nói câu kia là ý gì? Bảo anh không nên đi gây chuyện rồi tự hại mình? Có phải lúc chú ấy nghỉ ngơi trên lầu hai đã thấy gì không?"
Hoắc Chiêu Lâm đỗ x even đường rồi tắt máy, mở mui xe. Tần Tranh lúc này mới phát hiện đây không phải đường về nhà mình mà lại là đường lên núi.
Hoắc Chiêu Lâm ngả ghế tựa về phía sau một chút, rồi tựa lên, tiện thể châm một điếu thuốc rồi nói: "Là tôi gọi cậu ta đến, cũng là trợ lý của tôi mở cửa phòng cho cậu ta vào, chắc là lúc mở cửa bị chú út nhìn thấy."
Tần Tranh cũng không ngoài ý muốn, trước đó khi nhìn thấy pahrn ứng của Hoắc Chiêu Lâm hắn cũng đã đoán ra được: "Anh thật sự không lo lắng Hoắc Chiêu Càn cắn chết cũng phải nghi ngờ mình sao?"
"Anh ta và tiểu minh tinh đó vốn đã có mờ ám với nhau, mà anh ta đã say thành như vậy thì còn biết được cái gì?"
"Cậu ta có lựa chọn sao? Thức thời một chút còn có thể lấy được thứ tốt từ tôi."
"Tôi giờ mới biết nội tâm của anh cũng đủ nham hiểm, tính kế anh em mà mắt cũng không chớp một cái."
"Sợ hả?"
Đối diện với đôi mắt tối tăm sâu thẳm của Hoắc Chiêu Lâm khi nhìn mình, Tần Tranh cảm thấy nhịp tim bắt đầu không đập theo quy luật nữa, hắn theo bản năng dời mắt đi chỗ khác: "Tôi có gì mà phải sợ."
"Nhà tôi chính là như vậy, chuyện hôm nay đã tính là gì. Trên du thuyền lần trước, tôi vốn nghĩ tiểu minh tinh cứ nhằm vào tôi là người do bà Hai sai khiến, chính cậu ta cũng thừa nhận như vậy nhưng tình huống hôm nay nhìn qua có một chút ngoài ý muốn."
"Cậu ta nhận là do bà Hai sai đến quyến rũ anh?" Điều này khiến Tần Tranh rất bất ngờ, "Cho nên anh liền ăn miếng trả miếng để cậu ta quay lại quyến rũ con trai bà ta, còn cố ý sắp xếp cho họ tằng tịu với nhautrong tiệc mừng thọ rồi bị ông già nhà anh nhìn thấy, muốn khiến bà Hai cũng kinh chết luôn?"
Hoắc Chiêu Lâm gảy gảy tàn thuốc, im lặng thừa nhận.
"Thế nhưng bà Hai nhìn qua hình như không hề quen biết Hà Lam, cũng không giống như đang diễn. Có khi nào anh bị Hà Lam lừa không?"
Giọng điệu của Tần Tranh có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác, Hoắc Chiêu Lâm không để ý lắm, nói: "Có lẽ là vậy, cũng có thể chính cậu ta cũng không biết người đứng sau mình là ai."
Cũng chỉ là dùng tiền để sai khiến một tiểu minh tinh đến quyến rũ anh, bất kỳ ai trong Hoắc gia nếu muốn làm chuyện này đều không cần tự thân ra trận. Hà Lam chưa chắc đã thật sự biết được ai đứng sau, nhưng mọi chuyện cũng đã vỡ lở đến mức này, có điều tra thêm cũng không còn ý nghĩa, tóm lại cũng chỉ nằm trong số những người kia.
"Thì ra anh ở Hoắc gia lại chán như vậy? Mẹ kế và anh em đều tính kế anh, lão già cũng không ưa anh, chà chà."
Mỗi câu mỗi chữ của Tần Tranh như đang đào sâu vào nỗi khổ của anh, Hoắc Chiêu Lâm cũng không thèm so đo với hắn mà chỉ nói: "Cậu thật sự rất tốt số, có một người anh trai thật lòng yêu thương cậu mới có thể vô tư ở bên ngoài chơi bời chè chén như vậy. Cậu cần phải biết quý trọng, đừng xem những điều đó là đương nhiên mà phung phí."
Lời này của Hoắc Chiêu Lâm không dễ nghe nhưng không phải là mắng Tần Tranh mà lại giống như đang dạy bảo cho hắn.
Trong lòng Tần Tranh có chút mất tự nhiên nhưng vẫn mạnh miệng: "Đó là vì tôi sinh ra đã tốt số, anh có ghen tị cũng vô dụng."
Hoắc Chiêu Lâm lắc lắc đầu, không nói nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!