Chương 9: (Vô Đề)

Cũng được.

"Cơ mà vẫn có vẻ hơi diễn, thả lỏng với tập trung hơn chút nữa thì tốt hơn."

Kiều Cầu cau mày, rất nghiêm túc xem đoạn ghi hình, sau đó gật đầu.

Cậu không phải dân xuất thân chính quy, lần đầu tiên diễn được như vậy đã rất tốt rồi, mà Pickett Lý không biết lúc này mình có nên khen cậu luôn không, chỉ đành chọn lỗi ra phân tích trước.

Cảnh thứ hai là cảnh Kiều Cầu trốn vào căn nhà bị bỏ hoang, kết quả nhìn thấy con ma trong đó.

Con ma là một nhân viên công tác trùm nguyên tấm vải đen đóng vai, âm thanh sẽ được phối trong khâu hậu kỳ.

Căn nhà tối om, chỉ để lại quay phim, đạo diễn, Kiều Cầu ngồi chồm hổm trên mặt đất cẩn thận ẩn núp, trên mũi dính đầy bụi, con mắt sáng rõ, mang nét trong trẻo đặc trưng của một thiếu niên, nhưng không có vẻ sợ hãi, bởi vì con ma này là người Kiều Cầu quen biết, nên cậu chẳng thể tỏ ra mình đang sợ được.

Dừng một chút, Pickett Lý quát Kiều Cầu,

"Cậu đừng chỉ mở mắt thao láo như thế được không hả? Ánh mắt đâu? Động tác của thân thể đâu?"

Kiều Cầu cứng họng lại, vuốt mồ hôi trên trán.

Yêu cầu về thời gian của cảnh này không quá nghiêm ngặt, chỉ cần buổi tối là có thể quay được nên Pickett Lý bảo người khác đưa cho Kiều Cầu một chai nước, cho phép cậu nghỉ ngơi một chút.

Bộ phim này không có nhiều vai phụ, một mình nam chính chiếm tám mươi phần trăm cảnh quay trong phim, Pickett Lý đương nhiên không thể không nghiêm khắc được, lúc nghỉ ngơi vẫn ngồi cạnh Kiều Cầu cùng cậu thảo luận kịch bản.

Kiều Cầu rất xấu hổ, còn có chút ủ rũ, cậu bảo:

"...! Em, em thực ra, không sợ ma."

Không phải sợ ma. Pickett Lý hơi sửng sốt,

"Mới đầu cậu còn không biết là có ma. Nhìn thấy cái bóng đen kia, nghe thấy tiếng mắng chửi ngoài cửa của bố dượng, cậu sợ bị bố dượng túm."

Kiều Cầu suy nghĩ chút rồi gật đầu.

Cảnh diễn thứ hai vẫn phải quay tới tận 0 giờ sáng, sau khi kết thúc người trong đoàn tranh thủ thời gian ăn bữa khuya, chạy về tắm rồi ngủ.

Mặc kệ hôm nay ngủ trễ cỡ nào, sáng hôm sau bọn họ đều phải rời giường lúc sáu giờ, rất là khổ cực.

Cả người Kiều Cầu toàn mồ hôi, tóc ướt nhẹp, nhìn Pickett Lý ngồi đối diện đang há to mồm cắn vằn thắn, liền nói lời xin lỗi:

"Tại em mà liên lụy tới mọi người."

Cái quái gì thế?

Pickett Lý lấy ra một cây quạt, ra sức quạt vào mặt mình,

"Cậu đừng nghĩ thế, là cậu tới giúp tôi mà. Nếu mà không có cậu, cậu có biết tôi phải tốn bao nhiêu lâu để tìm được nam chính không?"

Kiều Cầu rũ mắt xuống:

"Trong trường điện ảnh chẳng phải có đầy người sao, em thấy ai cũng giỏi hơn mình."

"Làm sao có khả năng, không thể nào."

Pickett Lý vung tay lên,

"Tôi tuyển cậu đương nhiên là có lý do cả. Kiều Cầu à, tôi từng nói với cậu rồi, cậu có tin là mình sẽ nổi tiếng không?"

Kiều Cầu nhìn Pickett Lý, không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!