Sau kỳ thi là đợt nghỉ đông dài dằng dặc, rồi tết lại đến.
Giang Triển Tâm không có người thân, mà ngày tết cũng ít khi về nhà, hình như đang bận chuyện gì đấy.
Kiều Cầu ở nhà cũng chán, nên trở lại quán tính làm thêm tiếp.
Nhưng cô chủ quán áy náy bảo do đang nghỉ đông nên không có sinh viên tới trường, thành thử quán cũng không mở cửa.
Kiều Cầu vô cùng thất vọng.
Hồi trước lúc chưa học đại học, kỳ nghỉ đông nào gần như Kiều Cầu cũng chỉ học bài, làm bài tập.
Cậu rất sợ Giang Triển Tâm nghĩ mình là người không nỗ lực, không biết cầu tiến.
Nhưng bây giờ, cậu lại chẳng biết phải làm gì.
Chần chờ một chút, Kiều Cầu quyết định nhấc điện thoại bàn lên gọi vào di động của Pickett Lý.
Bên phía Pickett Lý rất ồn ào, hắn lớn tiếng hỏi:
Alo? Ai đấy?
Kiều Cầu dừng một chút rồi nói: Cháu là Kiều Cầu...
"Kiều Cầu? Là cái gì thế?"
Kiều Cầu liền luống cuống tay chân, chậm rãi giải thích thêm:
"Cháu là nhân viên trong quán nước ở làng đại học đây."
Giọng điệu Pickett Lý lập tức thay đổi, biến thành cái kiểu Kiều Cầu quen thuộc:
"Ôi! Nam chính của tôi. Cậu tên gì cơ? Kiều Cầu hả?"
"Vâng. Cháu...! gọi cho chú báo, cháu được nghỉ đông rồi."
"Tôi biết, tôi biết mà."
"Giờ tôi đang ăn cơm với người trong đoàn phim. Cậu...!À, cậu có muốn tới ăn cùng không?"
...?
"Coi như làm quen với nhau trước," Pickett Lý nói xong, liền lấy tay vỗ lên trán,
"Tôi quên mất cậu rất sợ người lạ. Được rồi, tôi cơm nước xong xuôi sẽ gọi lại cho cậu nhé."
Kiều Cầu nhìn xung quanh một lượt, sau đó hỏi Pickett Lý:
"Bây giờ chú đang ở đâu thế?"
Pickett Lý nói ra một cái địa điểm.
Kiều Cầu ngừng một lát rồi xác nhận lại:
"Cháu có thể đến không?"
Đương nhiên được, Pickett Lý vui vẻ nói, Đến đây đi.
Kiều Cầu đạp xe đến địa điểm được cho.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!