Chương 41: (Vô Đề)

☆ Chương 41:

Hàm răng Kiều Cầu thoáng run lên:

"Lạnh chứ. Tại em quên mang quần áo vào."

"Sao không gọi anh, anh đứng ở ngay bên ngoài mà."

... Em quên mất. Kiều Cầu xỏ dép lê, đi lướt qua người Giang Triển Tâm, định đi tìm quần áo.

Giang Triển Tâm nắm chặt lấy tay Kiều Cầu, cấp tốc cởi áo trên người mình xuống, choàng lên trên người Kiều Cầu, rồi cầm khăn lau tóc cho cậu:

"Quần áo để ở đâu? Anh đi lấy cho em."

Tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, sau lưng toàn nước, cái áo Giang Triển Tâm khoác lên cũng nhanh chóng bị thấm đầy nước, dính sát vào người.

Kiều Cầu cảm thấy sau lưng thật ấm, giơ tay lên lau tóc, sau đó chỉ vào vali của mình: Em để hết trong đó.

Giang Triển Tâm ở trần, cũng không thèm để ý, cứ thế mở khóa vali ra, chọn lựa cẩn thận.

Bởi vì đang trong khoảng thời gian đóng phim, các diễn viên hầu như chỉ dùng quần áo do đoàn phim cung cấp, nên Kiều Cầu cũng không mang nhiều quần áo lắm.

Giang Triển Tâm nghiêm túc chọn lựa như vậy làm cậu lại thấy ngại, bởi trong đó có nhét cả qu@n lót, nhoáng cái mặt Kiều Cầu liền đỏ lựng lên:

"Anh... lấy đồ ngủ cho em là được rồi."

Giang Triển Tâm đáp một tiếng, ném đồ ngủ qua, sau đó bảo:

"Anh muốn chọn quần áo ngày mai cho em."

Nói xong cái chẳng mấy chốc là Giang Triển Tâm liền chọn được một bộ, đặt ở đầu giường, thuận tiện cho Kiều Cầu sáng sớm mai có thể nhanh chóng thay mặc vào. Kiều Cầu mỉm cười, cậu chợt nhớ lại mấy chuyện ngày xưa.

Hồi đó, sau khi nhận nuôi Kiều Cầu xong, Giang Triển Tâm mua cho cậu rất nhiều quần áo, cứ như thể chẳng tốn đồng mua đồ nào, cứ thế là quăng cả đống ở nhà.

Nhiều quần áo như vậy nhưng thật ra Kiều Cầu lại chẳng dám mặc. Cậu chàng khi đó sợ làm hỏng đồ, nên chỉ lôi hai bộ ra mặc, cứ mặc rồi giặt, rồi hôm sau mặc lại.

Hồi đầu, Giang Triển Tâm không chú ý nên không biết, sau khi phát hiện ra thì tối nào cũng chọn quần áo cho Kiều Cầu, để sẵn đó rồi hôm sau Kiều Cầu cứ thế là mặc. Giang Triển Tâm thật ra cũng chẳng thích phối đồ, bản thân thay quần áo thì cũng là vớ bừa lên mà mặc.

Nhưng sau khi bắt đầu chọn cho Kiều Cầu thì càng ngày hắn càng cảm thấy thú vị, thậm chí còn hiểu được luôn cả sự vui sướng của mấy cô nhóc khi thay đồ cho búp bê nữa.

Sau này, khi Kiều Cầu tốt nghiệp trung học rồi, không để Giang Triển Tâm chọn đồ cho tiếp nữa, lúc ấy Giang Triển Tâm còn cảm thấy một nỗi mất mác khó giải thích được. Hôm nay lại được chọn quần áo cho Kiều Cầu, cảm giác quen thuộc trào dâng, khiến nơi hẻo lánh này bất chợt lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.

Kiều Cầu cũng có cảm giác như vậy.

Cậu nhìn Giang Triển Tâm thật kỹ. Khách sạn nào bên ngoài mà chẳng y chang nhau, ngay cả bài trí của các căn phòng trong khách sạn cũng vậy, thế nhưng nơi này giờ đây lại có hơi ấm của gia đình.

Đó là bởi vì... người đàn ông này đến rồi ư?

Kiều Cầu ngồi ở bên giường, dùng sức lau tóc.

Cảm xúc của cậu...

Sự lúng túng của cậu lúc mới gặp mặt, cùng với cơn tức giận khi bị xúc phạm trong đoàn phim, tất cả đều dần biến mất.

Giang Triển Tâm dựa người vào thành giường, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Cầu, trong ánh mắt ấy mơ hồ ánh lên sự cổ vũ. Kiều Cầu lấy hết dũng khí nghiêng người về phía trước, trái tim Giang Triển Tâm cũng liền rơi vào trạng thái lơ lửng giữa không trung.

Vẻ mặt Giang Triển Tâm thật trấn tĩnh, thế nhưng hầu kết vẫn di chuyển, bàn tay để bên người cũng chậm rãi nắm chặt drap trải giường.

Kiều Cầu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm, mái tóc đen tuyền rơi xuống. Theo hướng những sợi tóc rơi xuống của cậu, Giang Triển Tâm nhìn thấy đôi mắt của Kiều Cầu, đen như vậy, nhưng cũng lại sáng ngời như vậy, tựa chú nai từ rừng rậm cổ xưa chạy đến, mang cảm giác trưởng thành xen lẫn vẻ thuần khiết khiến người khác phải thốt lên kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!