Chương 4: (Vô Đề)

Ngay lúc người đàn ông sắp tháo kính xuống, Kiều Cầu đã phát hiện ra khuôn mặt này rất quen.

Cẩn thận ngẫm lại, vị khách này thường hay ngồi trong góc cửa hàng, âm thầm quan sát cái gì đó.

Kiều Cầu giật tay lại, ép người đàn ông buông tay mình ra, dừng một chút rồi đưa cây kem tới:

"Kem của quý khách đây ạ, tổng cộng sáu longka, cảm ơn quý khách đã ủng hộ..."

Tôi là đạo diễn.

Người đàn ông tháo kính ra, để lộ khuôn mặt chừng bốn mươi tuổi, cực kỳ thành thạo mà tự giới thiệu,

"Tôi tên là Pickett Lý, sinh viên mấy cậu đều giỏi tiếng Anh mà, biết actor không? Tôi trời sinh đã mang mệnh làm đạo diễn rồi..."

Kiều Cầu không nhịn được, cau mày lại nhìn Pickett Lý:

"Chú..., chú là...! đạo diễn?"

Pickett Lý hơi gượng gạo, cười mà khóe mắt toàn nếp nhăn: Đúng, đúng.

Kiều Cầu rũ mắt xuống, ra hiệu không quan tâm đ ến người này.

Nhưng Pickett Lý nhiệt tình đến mức khiến người khác phải khiếp sợ:

"Tôi quan sát cậu nhiều ngày rồi. Cậu xem này, cậu xem này."

Pickett Lý lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ thật dày, khổ giấy A4 to vậy, cũng không biết bằng cách nào giấu được trong người.

Người này ngang nhiên lật cái thanh chắn ngang trước quầy thu ngân lên, bởi thanh chắn rất cao, Pickett Lý suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Kiều Cầu khiếp sợ nhìn hắn, kinh ngạc thốt lên:

"Quý khách...! Quý khách! Ở đây ngoài nhân viên ra, người ngoài không được vào."

Pickett Lý giả bộ không nghe thấy:

"Cậu xem một chút đi."

Kiều Cầu cau mày, tò mò đến gần nhìn một chút.

Trong cuốn sổ kia đều là tranh phác họa bằng bút chì, có cái mơ hồ, không thấy rõ đường nét, song có tấm lại vẽ rất rõ.

Người đàn ông kích động đến mức ngón tay run lên, lật lung tung cuốn sổ, lật tới một trang thì chỉ vào, hỏi Kiều Cầu:

"Cậu xem, trông giống cậu không?"

...

Kiều Cầu tùy tiện liếc nhìn qua, rồi à một tiếng, đẩy lưng Pickett Lý ra, nói:

"Chú không thể vào. Mau đi ra đi."

Pickett Lý suýt ngã túi bụi, lòng thầm nghĩ thằng nhóc này sao mà khỏe thế...

Vẫn không hết hy vọng, hắn chống tay lên bàn làm việc, tiếp tục huyên thuyên giảng giải cho Kiều Cầu về kế hoạch và ý tưởng của mình.

Kiều Cầu cứ như nước đổ đầu vịt, một chữ cũng không nghe lọt, có khách đến liền đứng dậy làm nước, lúc không có khách thì chỉ cúi đầu đọc sách.

... Pickett Lý nói khô cả họng vậy mà lại thấy Kiều Cầu chẳng mảy may có chút phản ứng nào, suy nghĩ một chút, liền dụ dỗ tiếp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!