☆ Chương 29:
Nói xong lời này, trong lòng Kiều Cầu đột nhiên cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc là không ổn thế nào thì lại chẳng thể nói rõ, vì vậy cậu cúi đầu nhìn Giang Triển Tâm.
Lúc này thì cậu liền kinh hãi đến biến sắc, chỉ thấy sắc mặt của Giang Triển Tâm lúc xanh lúc trắng, cắn chặt răng, biểu cảm không thể nói là buồn bã sập xuống, nhưng cũng chẳng cách xa mấy.
Sao vậy? Kiều Cầu hỏi,
"Em... có phải em nói sai rồi không?"
Giang Triển Tâm vung tay, xoay người đi, nhắm mắt lại, hàm răng nghiến chặt kêu lên kèn kẹt.
Kiều Cầu cao hơn Giang Triển Tâm không ít, lúc Giang Triển Tâm đứng quay lưng lại, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn, Kiều Cầu kéo cánh tay Giang Triển Tâm, hỏi:
"Anh, anh, sao vậy? Anh, anh không vui sao? Anh không muốn cho em làm người nhà của anh sao?"
Lúc nói lời này, yết hầu Kiều Cầu thật lạnh lẽo, chỉ sợ mình tưởng bở.
Giang Triển Tâm quay đầu lại nhìn Kiều Cầu, yết cầu chuyển động lên xuống, thoáng dừng lại mới nói:
"Đừng suy nghĩ nhiều. Anh, đương nhiên là rất vui."
Nhưng dáng vẻ kia của Giang Triển Tâm nhìn thế nào cũng chẳng giống là đang vui vẻ, Kiều Cầu giữ chặt cánh tay Giang Triển Tâm. Từ lâu cậu đã không còn là đứa trẻ gầy trơ xương nữa, nhưng Giang Triển Tâm chỉ cần nhẹ nhàng giật ra, vẫn có thể tách khỏi tay của Kiều Cầu.
Kiều Cầu bị anh cậu giật tay ra, nhất thời vừa thẹn vừa sợ, ngay cả cổ cũng đỏ lựng lên, gọi:
Anh Giang...!
Trong lòng Giang Triển Tâm xấu hổ vô cùng, không dám nhìn vào mắt Kiều Cầu, cũng biết bản thân đã khiến cậu tủi thân, nội tâm vô cùng khó chịu nhưng chỉ làm bộ như không biết, cấp tốc nói lảng sang chuyện khác, giọng cũng hơi run run:
"... Tiểu Kiều, dọn dẹp chút đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."
Hôm nay là sinh nhật Giang Triển Tâm, Kiều Cầu tuy không biết tặng quà gì nhưng vẫn chuẩn bị bánh và nến. Giang Triển Tâm không có bạn bè gì, cũng có thể là có bạn nhưng không cho Kiều Cầu biết, như Lê Thượng chẳng hạn.
Bởi vậy trong phòng chỉ có hai người là Kiều Cầu và Giang Triển Tâm, bọn họ chẳng ai lên tiếng trước, trên bàn cực kỳ yên tĩnh.
Giang Triển Tâm không có tâm trạng ăn cơm, chỉ uống mấy ngụm nước, mơ hồ cảm thấy khớp gối đau nhức nhưng không đành lòng quấy rầy Kiều Cầu ăn cơm, liền cố gắng nhẫn nhịn, không hé răng nửa lời.
Những ngày Kiều Cầu không ở nhà, Giang Triển Tâm làm gì cũng thấy tẻ nhạt vô vị, bởi vậy cũng chẳng bôi thuốc lên chân lần nào. Gần đây khí trời lại ẩm ướt, chân hắn lại có bệnh, đùng cái trở đau.
Kiều Cầu thấy vẻ mặt Giang Triển Tâm là lạ nhưng lại chẳng nghĩ ra mình đã làm sai điều gì, cúi đầu dùng đũa gắp hai ba lần, cuối cùng bảo với Giang Triển Tâm:
Em no rồi.
Giang Triển Tâm đau đến đứng ngồi không yên, trên thái dương rịn cả mồ hôi, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ chút đau đớn nào, bình tĩnh lại, thấp giọng nói:
"Em ăn thêm chút nữa đi."
Kiều Cầu cúi đầu ủ rũ: Không ăn nữa.
Giang Triển Tâm buông đũa xuống, nhìn thẳng vào Kiều Cầu.
Kiều Cầu đứng lên chuẩn bị đi, nhìn lại thì thấy Giang Triển Tâm chẳng nhúc nhích gì, cậu sửng sốt một lát, bị Giang Triển Tâm nhìn đến mức có chút xấu hổ, hỏi:
"Sao vậy? Mặt... mặt em không sạch sao?"
Cậu cúi đầu lau mặt mình, Giang Triển Tâm mỉm cười, nhưng vẫn không nói gì. Hắn muốn chờ thêm lát nữa, chờ cho đau đớn trên đùi giảm bớt đi.
Kiều Cầu thấy anh cậu cứ ngồi mãi, Hả? lên một tiếng, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi. Cậu đi tới cạnh Giang Triển Tâm, cúi người xuống bóp nhẹ đầu gối cho hắn. Chân Giang Triển Tâm bị phong thấp, sơ ý cái liền đau nhức vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!