Chương 2: (Vô Đề)

Giang Triển thầm nghĩ

"Thì chính là nhặt xác cho tao chứ sao."

Kiều Cầu suy nghĩ một chút rồi ồ lên, chưa nói đồng ý hay là không đồng ý.

Sau đó Kiều Cầu liền ở lại nơi này.

Giang Triển Tâm đầu tiên dắt nó đi tắm cho sạch sẽ, Kiều Cầu bị nước nóng xông làm mặt mày đỏ rực, đổi nước hai lần mới tắm sạch hẳn.

Sau đó Giang Triển Tâm nấu cơm cho Kiều Cầu.

Giang Triển Tâm nấu ăn cũng chẳng quá giỏi, xem tạm là biết nấu, ăn điểm ở khoản nấu sạch sẽ, nấu nhiều.

Kiều Cầu không có đũa, Giang Triển Tâm liền đưa đũa của mình cho nó dùng, chờ nó ăn xong thì đến lượt hắn ăn.

Kiều Cầu không dám gắp đồ ăn, quy củ ngồi trên ghế, chỉ cúi đầu và cơm.

Giang Triển Tâm cũng không nói gì, ngày hôm sau liền mua thêm bát đũa mới, lúc ăn cơm hơn nửa thời gian là gắp đồ ăn cho Kiều Cầu.

Có ai lại đem một thằng nhóc mới quen được một tháng, lại còn từng vung dao dọa đâm mình về nhà chứ?

Thì có Giang Triển Tâm.

Hắn quả thật chăm sóc Kiều Cầu như đối xử với con trai của mình vậy.

Hắn không sợ Kiều Cầu trộm đồ của mình, cũng không sợ nó cướp đồ, bởi vì cần một ngón tay thôi hắn cũng có thể khiến Kiều Cầu không có cửa bò xuống đất.

Kiều Cầu run sợ trong lòng hưởng thụ sự chăm sóc của Giang Triển Tâm, nó rất sợ bị Giang Triển Tâm đuổi ra ngoài, buổi tối nó sẽ đột nhiên tỉnh dậy, rồi chạy đến trước giường Giang Triển Tâm nhìn hắn một cái.

Tính cảnh giác của Giang Triển Tâm rất cao, lúc Kiều Cầu mở cửa hắn liền tỉnh ngay.

Nhưng hắn không nhúc nhích mà vẫn nhắm mắt, hắn muốn xem Kiều Cầu tới làm cái gì.

Kiều Cầu chỉ ngồi xổm ở đầu giường Giang Triển Tâm, nhìn thật lâu rồi quay người rời đi.

Ngày hôm sau Kiều Cầu sẽ hỏi Giang Triển Tâm:

"Chừng nào anh sẽ đuổi em đi?"

Giang Triển Tâm vớt mì trong nồi ra, thờ ơ bảo:

Chờ anh mày chết.

Kiều Cầu an tâm ở lại nơi này.

Kiều Cầu giống như cây liễu đâm cành tốc độ cao vậy, mỗi lần nhìn thấy Kiều Cầu, nội tâm Giang Triển Tâm lại có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Thằng nhóc lớn quá nhanh, hình như mỗi ngày đều cao thêm vậy.

Giang Triển Tâm sợ Kiều Cầu ăn không đủ no, nấu cơm càng ngày càng nhiều.

Giang Triển Tâm vốn định đưa Kiều Cầu đến trường cấp hai gần đấy, song cẩn thận hỏi lại thì phát hiện ra Kiều Cầu năm nay đã mười lăm tuổi rồi.

Kiều Cầu ở cô nhi viện đã học cả những điều không nên học, ví như nói dối, bởi trẻ con ít tuổi chút sẽ dễ được nhận nuôi hơn.

Giang Triển Tâm nghe cậu nhóc run rẩy khai ra, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhạt nhẽo ồ lên một tiếng.

Sau đó hắn bảo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!