Chương 12: (Vô Đề)

Trong phòng tắm toàn hơi nước nên lúc Kiều Cầu ra khỏi liền cảm thấy thật khoan khoái mát mẻ, cảm giác ngột ngạt, nặng nề hồi đóng phim đều tan biến hết, hèn chi mọi người đều thích ở nhà.

Nhà, đây là nhà của mình.

Kiều Cầu nghĩ, nhẹ nhàng cong môi lên.

Giang Triển Tâm ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng Kiều Cầu đi ra liền quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy tóc Kiều Cầu ướt nhẹp, không ít tóc tóc dán chặt lên trán, thoạt nhìn trông thật ngoan.

Giang Triển Tâm nheo mắt lại, hai giây sau, lại chuyển ánh mắt đi.

Hắn mở hành lý của Kiều Cầu ra, dùng một tay ôm chồng quần áo bẩn đi về phía máy giặt.

Nam giới không cẩn thận như nữ giới, Kiều Cầu cũng vậy, qu@n lót cứ thế để chung cả với quần áo mặc ngoài, rồi nhét hết vào túi nylon, chẳng thèm phân loại ra.

Lúc Kiều Cầu nhìn thấy đồ lót thấp thoáng lộ ra từ trong đống quần áo Giang Triển Tâm ôm trên tay, Kiều Cầu mới nhận ra không ổn, cực kỳ lúng túng, xông lên nắm lấy cổ tay Giang Triển Tâm, cản vội:

"Anh...! Bỏ xuống đi, em tự làm, em tự làm được rồi."

Giang Triển Tâm giữ nguyên nét mặt nhìn cậu, dừng một chút, nghe theo mà buông tay, để Kiều Cầu tự ôm lấy.

"Em không cần khách sáo với anh."

Kiều Cầu vội vã cúi đầu chạy vào nhà tắm, xử lý sạch sẽ xong mới ra.

Giang Triển Tâm nhìn chằm chằm Kiều Cầu, dùng ánh mắt ra hiệu cậu nhanh qua ngồi đây.

Kiều Cầu đành phải đi tới ngồi cạnh Giang Triển Tâm, đúng như dự đoán mà nghe được hắn hỏi:

"Em đi Hoài Độ làm gì?"

Lúc trước Giang Triển Tâm hỏi Kiều Cầu vấn đề này, Kiều Cầu cũng chẳng khéo léo nói sang chuyện khác, chỉ trả lời là

"Đi chơi với bạn trong lớp".

Mà hôm nay Giang Triển Tâm đã nhìn thấy người đoàn phim trên xe, sao có thể tin đó là bạn học của Kiều Cầu được.

Kiều Cầu đành phải khai ra:

"Em đi Hoài Độ...! đóng...! đóng, đóng phim."

Giang Triển Tâm nhíu mày, nhìn Kiều Cầu.

Hắn không ngờ Kiều Cầu sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy.

"Lúc em ở trường, có gặp được một đạo diễn, đạo diễn ấy bảo muốn em giúp anh ấy đóng phim. Thế là em đi."

Giang Triển Tâm nhướn mày, đặt mắt cá chân lên đầu gối chân còn lại, nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp:

"Không phải lừa đảo đấy chứ?"

Thật giống như hắn chẳng hay biết gì.

"Không đâu anh. Em...! Anh ấy trả em tiền, còn ký hợp đồng luôn rồi, em đặt tiền trong ngăn kéo đó. Anh, anh thấy không?"

Không thấy.

Em đặt bao nhiêu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!