Chương 6: (Vô Đề)

"Không có gì, viện nghiên cứu sắp xếp kiểm tra sức khỏe.

"Cô trả lời qua loa, rồi vào phòng lấy sổ tiết kiệm đưa cho anh. Nhận sổ, anh nói:"Nguyệt Ngôn, cảm ơn em. Em lúc nào cũng hiểu chuyện. Gặp được em là phúc phận của anh."

Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói:

"Hôm nay Quả Quả nói với em rằng, con bé vẫn muốn ở cùng mẹ ruột."

Sắc mặt Dư Lâm Châu lập tức sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo.

"Sau khi em rời đi, anh đã hỏi bác sĩ. Em mấy hôm trước còn đến khoa phụ sản, hôm nay lại đi khám sức khỏe. Có phải em định gửi Quả Quả đi để sinh con riêng không?"

Lời nói sắc bén như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô. Gương mặt cô tái nhợt.

"Anh có ý gì khi nói như vậy?"

Ánh mắt anh đầy thất vọng:

"Bởi vì không phải con ruột, nên trong lòng em vẫn luôn có khoảng cách, đúng không?"

Cơn giận cùng nỗi đau bùng lên, giọng cô run rẩy:

"Dư Lâm Châu, anh làm người đừng bạc tình đến thế!

"Lúc Quả Quả vừa được giao cho cô, con bé gầy nhom, thiếu dinh dưỡng, bệnh tật triền miên. Khi đó, Dư Lâm Châu đang trong giai đoạn thăng chức quan trọng, cả nửa tháng trời không về nhà. Cô ngày đêm chăm sóc Quả Quả, cẩn thận từng ly từng tý, sợ ngã, sợ đau. Thậm chí ngay cả khi đau bụng quằn quại không thể dậy nổi, cô vẫn cố gắng bò lên để cho con bé ăn từng muỗng, giặt giũ, thay tã. Vậy mà bây giờ, cô chỉ nhận lại được một câu vô tình như thế. Đôi môi cô run rẩy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ buông ra một câu:"Ý em là, anh và đồng chí Giang Lệ Thư tái hôn, em sẽ rời đi.

"Người cố tình không nhìn thấy, dù cô có làm bao nhiêu đi nữa, anh cũng chỉ coi như hư không. Dù sao, trong mắt hai cha con họ, cô mãi mãi chỉ là người ngoài. Dư Lâm Châu nhìn cô hồi lâu, giọng trầm xuống:"Em cũng biết Lệ Thư hiện tại sức khỏe không tốt, vậy mà em còn nói những lời này."

"Nếu em không muốn, anh sẽ gửi Quả Quả về chỗ mẹ anh một thời gian.

"Nói xong, anh vào phòng, nhanh chóng bọc Quả Quả đang ngủ say vào áo khoác, xách cả cặp sách của con bé lên. Là một quân nhân, từng động tác của anh dứt khoát và gọn gàng. Đến cửa, anh hơi nghiêng đầu, nói:"Em còn nhớ lúc chúng ta kết hôn, em đã hứa gì với anh không? Em nói em sẽ luôn bên cạnh anh và Quả Quả, coi con bé như con ruột của mình.

"Cô im lặng. Anh cười nhạt đầy thất vọng:"Anh biết lòng người có thể thay đổi, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế."

Cánh cửa khép lại, để lại căn phòng lạnh lẽo và im ắng.

Cô ngồi đó, đau đớn lan khắp cơ thể, cảm giác như có dao xoáy trong bụng.

Nhìn xuống, cô thấy máu đã thấm ra từ lúc nào…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!