Chương 34: (Vô Đề)

Dụ Quả Quả nhăn mặt: "Con bị đau răng. Mẹ nói quên mang đồ nên phải về lấy, dặn con đứng đây chờ."

Tôi và Hứa Ngôn Sinh nhìn nhau một cái: "Vậy để cô và dượng đứng đây với con một lát nhé."

Giang Lệ Thư cưng chiều con bé, nhưng lại không đủ chu đáo.

Cổng trạm y tế người qua kẻ lại đông đúc, để một đứa trẻ con đứng đây một mình, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?

Nhìn gương mặt Dụ Quả Quả như sắp khóc, tôi thầm thở dài.

Từ nhỏ, con bé thích ăn đồ ngọt… Nhưng cái gì ăn nhiều quá cũng không tốt.

Hồi đó tôi luôn kiểm soát lượng đường của con bé, thậm chí còn hứa hẹn với nó, hai ngày mới được ăn một viên kẹo.

Ban đầu, con bé làm rất tốt.

Nhưng kể từ khi Giang Lệ Thư xuất hiện, thỏa thuận đó đã bị tan tành.

Vì không thể ở bên cạnh Dụ Quả Quả thường xuyên nên cô ta gần như chỉ là một người xa lạ đối với con bé.

Dù có nói mình là mẹ ruột, Dụ Quả Quả cũng không thân thiết lắm với cô ta.

Để nhanh chóng kéo gần khoảng cách, cách dễ dàng nhất chính là mua quà lấy lòng.

Quần áo mới, bánh kẹo ngọt, đồ chơi mới…

Trẻ con đâu có khả năng tự kiềm chế, những quy định tôi đặt ra cứ thế mà tan biến.

Nghĩ đến đây, tôi lại bất giác thở dài.

Hứa Ngôn Sinh không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi để trấn an.

Chẳng bao lâu sau, Giang Lệ Thư vội vã chạy đến.

Nhìn thấy tôi và Hứa Ngôn Sinh, cô ta khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Là hai người à? Hai người đến bệnh viện là…"

Tôi cười lịch sự, có phần xa cách: "Tôi thấy không được khỏe nên đến kiểm tra một chút."

"Nếu cô đã đến rồi, vậy tôi và chồng đi trước đây.

"Nói xong, tôi khẽ gật đầu với cô ta, rồi cùng Hứa Ngôn Sinh bước vào trong trạm y tế. …… Hơn một tiếng sau. Tôi ngồi trên ghế, còn Hứa Ngôn Sinh đứng bên cạnh, nắm c.h.ặ. t t.a. y tôi, có vẻ còn căng thẳng hơn cả tôi. Bác sĩ trẻ nhìn tờ kết quả, đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó nở một nụ cười:"Chúc mừng chị, chị đã mang thai hơn một tháng rồi. Sức khỏe vẫn ổn, không có vấn đề gì đáng lo cả.

"Tôi cảm nhận được rất rõ tay Hứa Ngôn Sinh siết chặt hơn, thậm chí hơi thở của anh ấy cũng khựng lại. Anh ấy không dám tin, mở miệng hỏi lại:"Thật… thật không bác sĩ?"

Bác sĩ đã quá quen với những phản ứng kiểu này, gật đầu khẳng định: "Thật."

Hứa Ngôn Sinh suýt nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, anh ấy hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, khó khăn lắm mới đè nén được sự kích động trong lòng: "Cảm ơn bác sĩ!"

Nhìn anh ấy vui mừng như vậy, lòng tôi cũng ngập tràn hạnh phúc.

Trước đây, Hứa Ngôn Sinh từng nói, dù tôi có muốn sinh con hay không thì anh ấy đều tôn trọng quyết định của tôi… Nhưng làm sao anh có thể không mong chờ một đứa con của riêng mình được chứ?

Tôi vẫn nhớ khoảng thời gian dự án gần kết thúc, khi tôi nói có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai, đôi mắt anh ấy lập tức sáng bừng lên.

Tối hôm đó, anh ấy ôm tôi thật chặt, nói rất nhiều chuyện về tương lai.

Thậm chí đến khi ngủ rồi, trong giấc mơ anh ấy vẫn còn lẩm bẩm nhắc đến con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!