Chương 16: (Vô Đề)

Nhắc đến chuyện này, anh lại cảm thấy đau đầu.

Từ khi Tống Nguyệt Ngôn rời đi, Giang Lệ Thư thường xuyên nuông chiều Quả Quả.

Bất kể con bé muốn gì – quần áo đẹp, đồ ăn ngon – cô ta đều đáp ứng.

Lâu dần, Quả Quả trở nên ngang bướng, hễ không được thỏa mãn là giận dỗi.

Dư Lâm Châu thở dài:

"Quả Quả, con làm vậy là không đúng. Đây là tâm lý đua đòi, không tốt đâu."

Trong lúc anh còn đang nói, Quả Quả đã xị mặt, môi bĩu ra.

"Bố lúc nào cũng nói vậy! Con chỉ mua một món đồ thôi, sao lại thành đua đòi?"

"Nếu bố không mua, con sẽ đi tìm mẹ!"

Nói xong, cô bé dậm chân, quay người chạy vụt ra ngoài.

"Quả Quả!

"Anh gọi cô bé, nhưng cô không dừng lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh đứng khựng một lát rồi quyết định đi theo. Khi đến nơi Giang Lệ Thư ở, anh không thấy Quả Quả đâu. Từ sau khi Tống Nguyệt Ngôn rời đi, Giang Lệ Thư từng đề nghị tái hôn, nhưng anh đã từ chối. Dù cô ta nhiều lần viện cớ dùng Quả Quả để gây chuyện, anh cũng không đồng ý. Thấy anh đến, Giang Lệ Thư mừng rỡ:"Lâm Châu!

"Cô ta tiến lên định nắm tay anh, nhưng anh nghiêng người tránh. Gương mặt cô ta thoáng cứng lại, nhưng vẫn cố nở nụ cười:"Lâm Châu, bao năm rồi, anh vẫn nghĩ là em đã ép Nguyệt Ngôn rời đi sao?

"Không tìm thấy Quả Quả, anh cũng chẳng muốn nán lại. Anh quay người rời đi ngay. Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết lớn như lông ngỗng che mờ tầm nhìn. Anh nghĩ đến chuyện Quả Quả nằng nặc đòi mua hộp nhạc, liền đoán con bé có thể đang ở cửa hàng bách hóa, liền đi về phía đó. Khi đến cửa, anh bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh ngỡ mình đang hoa mắt, không tin vào mắt mình. Nhưng ngay lúc đó, cơn gió lạnh thổi qua khiến bóng dáng ấy loạng choạng. Và khi anh nhìn rõ gương mặt ấy, trái tim anh chấn động mạnh. Người đó chính là Tống Nguyệt Ngôn."Nguyệt Ngôn!

"Dư Lâm Châu không bận tâm đây có phải là ảo giác hay không, lập tức sải bước lớn đến gần cô. Tống Nguyệt Ngôn vừa đứng vững thì nghe thấy có người gọi tên mình. Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, lực mạnh đến mức dù qua lớp áo bông dày, cô vẫn cảm thấy đau. Ngước lên nhìn, chỉ cần một ánh mắt, cô nhíu mày rút tay mình ra khỏi tay anh, lùi lại một bước để giữ khoảng cách. Sau đó, cô nở một nụ cười nhạt:"Đồng chí Dư Lâm Châu, cảm ơn anh đã đỡ tôi."

Sắc mặt Dư Lâm Châu lập tức tái nhợt.

Câu nói của cô rõ ràng là để phân định ranh giới.

Tuyết rơi xuống cổ, tan thành nước lạnh buốt, cơn giá lạnh xuyên qua da thịt, thấm thẳng vào tim anh.

Dư Lâm Châu siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn cô chăm chú.

Quả thật, cô đã béo lên đôi chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!