Chương 9: Lễ Tạ Ơn

Bỗng nhiên, một bàn tay với những ngón tay thon dài và rõ từng khớp xuất hiện, nắm chặt lấy ngón tay cái bên phải của hắn.

"Ui da! Đừng, đau, đau quá! Gãy mất thôi..."

Hắn vặn vẹo người, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc hắn, đợi đến khi nghe hắn cầu xin nhiều lần mới chịu buông tay. Sau đó, chậm rãi lấy khăn lau lòng bàn tay một cách kỹ lưỡng.

Lý Hoài Ngôn thấy vậy, khóe miệng giật giật: "Ta còn chưa chê huynh thô lỗ, vậy mà huynh lại chê ta bẩn sao?"

Tiêu Uyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, không trả lời.

"Cũng phải thôi, đôi tay này của ta đã từng chu du trên cơ thể của không biết bao nhiêu mỹ nhân. Huynh..."

Vừa nói, hắn vừa nhìn thấy sắc mặt Tiêu Uyên tối sầm lại. Ngay lập tức, Lý Hoài Ngôn thức thời ngậm miệng, không dám nói thêm điều gì để chọc tức.

"Haizz."

Lý Hoài Ngôn tựa người thoải mái lên vách xe, khẽ than: "Phải nói thật lòng, mặc dù mỗi lần nhìn thấy huynh, Thẩm An An cô nương đều không giấu nổi vẻ chán ghét, nhưng tấm lòng của nàng ta thực sự rất tốt. So với những cô nương khuê các chỉ biết làm dáng kia, quả là hơn gấp bội."

Tiêu Uyên hơi ngước mắt lên: "Phía Đoan gia xử lý đám dân lưu lạc thế nào rồi?"

"Ha ha."

Lý Hoài Ngôn khẽ cười: "Danh tiếng tài nữ số một, đoan trang và nhân hậu của Đoan gia xem ra có chút giả tạo. Đám dân lưu lạc già yếu, tàn tật còn chưa kịp đến gần đã bị người nhà Đoan gia đuổi đi rồi."

Nghe vậy, lông mày Tiêu Uyên cau lại, gương mặt trở nên nghiêm nghị.

"Như vậy, phẩm hạnh của Đoan Tam cô nương cũng không còn nằm trong tiêu chuẩn chọn phi của huynh nữa. Trong kinh thành, số cô nương khuê các vừa có gia thế vừa đủ tiêu chuẩn để huynh chọn làm phi tần lại càng ít hơn."

Tiêu Uyên khẽ "ừm" một tiếng, nhấc tách trà trên bàn nhỏ lên nhấp một ngụm.

"Thật ra, theo yêu cầu của huynh, người phù hợp nhất để làm chính phi của Tứ Hoàng tử chính là Thẩm cô nương. Tiếc là nàng ấy cứ mỗi lần nhìn thấy huynh đều giống như gà trống nhìn thấy gà trống. Haizz, huynh không thể sử dụng chút sức hút nam nhân của mình để quyến rũ nàng ấy sao?"

Đúng là uổng phí khuôn mặt ấy mà.

"Cốc, cốc, cốc."

Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Lý Hoài Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì cỗ xe ngựa đã dừng lại.

"Xuống xe."

...

Lý Hoài Ngôn còn ngơ ngác thì đã bị Khánh Phong kéo xuống.

"Ta nói sai điều gì sao?"

Khánh Phong lạnh mặt nói: "Công tử, 'gà trống' trong lời ngài nói là ám chỉ Thẩm cô nương và ai?"

"Tất nhiên là..."

Hắn vừa chỉ tay về phía xe ngựa thì đột nhiên khựng lại, rụt tay lại: "À, ta, ta... trong xe ngột ngạt quá, muốn xuống đi dạo chút thôi, đi dạo rất tốt mà."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Hắn vung tay, bước chân chậm rãi đi phía trước. Cỗ xe ngựa phóng qua người hắn, cuốn lên một làn bụi lớn.

"Phì! Đồ c/h/ế/t tiệt, Khánh Phong đáng ghét."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!