Chương 7: (Vô Đề)

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm An An liếc qua xe ngựa của Đoan gia, ngón tay thanh thoát nhẹ nhàng kéo rèm xe xuống.

"Cô nương, lão nô cảm thấy có gì đó không ổn về lời nói của Đoan cô nương."

- Quản gia nhíu mày nói.

Chỉ là nói chuyện phím thôi mà, làm sao có thể không lạ chứ.

Thẩm An An mỉm cười dịu dàng: "Mấy ngày trước ở cung yến, cô mẫu ta có ý định gả ta cho Tứ Hoàng tử, Đoan Tam cô nương lại là sư muội của Tứ Hoàng tử, hai người lớn lên cùng nhau, có lẽ trong lòng nàng ấy không vui."

Quản gia lập tức ngộ ra: "Hóa ra là vậy, cô nương trông có vẻ yếu đuối mà lại suy nghĩ thấu đáo đến thế."

Thẩm An An khẽ cười: "Nữ nhân mà, nếu yêu thích người nào đó thì dễ sinh lòng ghen tị, cũng dễ hiểu thôi."

"Ôi, cô nương thật quá nhân hậu."

- Quản gia nói.

Thẩm An An mỉm cười dịu dàng, tựa lưng vào gối mềm, nhắm mắt lại.

Đoan Mộng Mộng quả thực là người mưu mẹo, nhưng nàng sẽ không chơi chiêu tiểu nhân, cứ thẳng thắn đối mặt là tốt nhất.

Quản gia là người tinh tế, khi đến phố Nam Hoa, mọi chuyện trên đường đã được mọi người truyền tai nhau.

"May mà cô nương nhà ta rộng lượng, nếu không bây giờ các người sẽ phải chịu đói rồi."

Trong khi đó, người múc cháo đang vừa múc cháo cho đoàn người nghèo xếp hàng, vừa nói.

Dân chúng cũng rất lễ phép hỏi thăm nguyên nhân, người đó lập tức thêm thắt, kể lại mọi chuyện đã xảy ra trên đường.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm An An không quan tâm Đoan Mộng Mộng có bị m/ắ/n/g hay không, nhưng nàng rất để ý xem mình có giữ được tiếng tốt hay không.

Kinh nghiệm từ kiếp trước dạy cho nàng hiểu rằng, chỉ cần danh tiếng tốt, dù có làm chuyện xấu cũng sẽ được tha thứ vì có lý do.

Một hành động đơn giản như nhường đường, chẳng mấy chốc đã bị truyền thành chuyện Đoan Tam cô nương ghen tị, cố ý gây khó dễ.

Thẩm An An bình tĩnh nghe, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cảnh tượng này, giống hệt như kiếp trước, chỉ khác là nhân vật đã đổi vai mà thôi.

"Quản gia mà mẫu thân chọn thật là một người tuyệt vời."

- Nàng thốt lên đầy cảm kích.

Chỉ cần vài câu, ông đã hiểu rõ tâm tư của nàng, người như vậy khi dùng sẽ rất yên tâm, chẳng cần lo lắng, chỉ cần làm việc sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.

Mặc Hương không hiểu, nhưng đã quen với việc tôn trọng cô nương nên cũng không nói gì nhiều.

Một khi đã nhận của người ta, ăn nói sẽ khó lòng công bằng, và vì đã có thành kiến từ trước, dân chúng chắc chắn sẽ đứng về phía Thẩm An An mà nói.

Lần này, Thẩm An An không tránh né như kiếp trước, mà tự mình xuống giúp đỡ những người tàn tật, không thể tự di chuyển.

Mặc Hương theo sau nàng, cầm theo cháo trắng và bánh bao.

Có lẽ do dân chúng nghèo khó đều đổ xô tới, Thẩm An An nhìn quanh, thấy cả một đám đông chen chúc, những người đứng sát tường càng lộn xộn hơn nữa.

Tiếng hài tử khóc, nữ nhân thì nức nở, làm tai nàng cảm thấy đau nhói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!