"Nhị tỷ, bệnh của tổ phụ không phải chỉ mới một hai ngày, vẫn là đừng làm trái ý tổ mẫu thì hơn."
Đoan Oánh Oánh khẽ nhíu mày, nàng hiểu rõ ý của tổ mẫu khi muốn các nàng tham dự yến tiệc.
Chẳng qua là muốn mẫu thân sớm tìm cho các nàng một mối hôn sự tốt, sợ rằng một ngày nào đó tổ phụ thực sự qua đời, chưa kịp đính thân mà phải thủ hiếu ba năm, lỡ mất tuổi xuân.
"Được rồi."
Đoan Oánh Oánh gật đầu, lại nhìn thoáng qua trang phục của Đoan Mộng Mộng.
"Tam muội, y phục của muội có phải quá rực rỡ rồi không? Dù sao tổ phụ vẫn đang bệnh, ăn mặc như vậy liệu có thích hợp?"
Đoan Mộng Mộng cúi đầu nhìn y phục của mình, trong mắt lóe lên vẻ mất kiên nhẫn.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, tổ phụ có đến ba trăm năm mươi ngày đều bệnh, mặc gì thì có gì khác biệt chứ?
Nhưng nàng chợt nhớ đến sự tôn kính mà Tiêu Uyên dành cho tổ phụ, cuối cùng vẫn gật đầu, thay trâm bộ diêu điểm thúy trên đầu thành món trang sức giản dị hơn.
Nha hoàn quỳ dưới đất, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Ngươi đứng dậy đi, lần sau cẩn thận hơn, đừng để làm rơi vỡ đồ nữa."
Đoan Mộng Mộng nhàn nhạt nói.
Nha hoàn vội vã đáp nhỏ một tiếng, chậm rãi đứng lên, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Đoan Oánh Oánh chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. Chuyện trong phòng của Đoan Mộng Mộng, nàng không muốn cũng không có tư cách xen vào.
Dù nàng là đích nữ, nhưng trong Đoan phủ, chưa từng được sủng ái. Chỉ có tổ phụ là đối xử với nàng ôn hòa, thương yêu nàng nhiều hơn một chút.
Hai người trước tiên đến An Thọ Đường thỉnh an Đoan lão phu nhân, sau đó mới đi vấn an Đoan lão gia.
Lúc hai người đến nơi, Đoan lão gia đang cùng Tiêu Uyên đánh cờ.
Sau khi hành lễ, Đoan Oánh Oánh yên lặng đứng sang một bên, không nói một lời. Còn Đoan Mộng Mộng thì bước lên trước vài bước, nhìn bàn cờ một lát rồi khẽ cất tiếng bình luận.
"Tam nha đầu."
Giọng Đoan lão gia có phần nghiêm nghị, kèm theo vài tiếng ho khẽ: "Quan kỳ bất ngữ."
Lời nói không quá nặng nề, nhưng cũng không hề ôn hòa. Đoan Mộng Mộng mím môi, ấm ức cúi đầu, vành tai nóng bừng lên vì xấu hổ, cảm thấy mình đã mất mặt trước Tiêu Uyên.
Trong lòng, nàng âm thầm bực bội với tổ phụ.
Nhưng những người khác đều thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, người kia thậm chí còn không liếc nhìn nàng lấy một cái, ánh mắt chỉ tập trung vào bàn cờ, không hề lay động.
Đoan lão gia nửa nằm trên gối mềm, cố gắng giữ vững tinh thần, khẽ cười nói: "Cũng chỉ có Tứ Hoàng tử đến, lão thần mới có chút sức lực thế này."
Tiêu Uyên cầm quân cờ đen, ngước mắt lên, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh lên sự quan tâm chân thành: "Nếu không chịu nổi, người cứ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Đoan lão gia lắc đầu, khó khăn lắm hắn mới đến một chuyến, nếu không chơi ván cờ này thì thật đáng tiếc.
Hai người tiếp tục chuyên tâm vào bàn cờ trước mặt.
Đoan Oánh Oánh thấy Đoan Mộng Mộng vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định rời đi, liền tiến lên kéo nhẹ tay áo nàng, khẽ nhắc: "Tam muội, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi dự yến tiệc thôi."
Đoan Mộng Mộng nhíu mày, kín đáo rút tay áo về, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Tiêu Uyên, giọng nói mang theo chút ẩn ý: "Chắc hẳn một lát nữa Tứ Hoàng tử cũng sẽ tham gia yến tiệc, đã gặp nhau rồi, sao chúng ta có thể đi trước được chứ?"
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!