Chương 41: Trời Sập Trước Mặt Thẩm Phu Nhân

Thẩm An An khẽ chớp hàng mi đen dài, do dự một lúc rồi dứt khoát thuận theo lời của Thẩm phu nhân mà mở miệng: "Mẫu thân, chuyện hôn sự của con, có thể để con tự quyết định được không?"

"Đương nhiên rồi."

Thẩm phu nhân buột miệng đáp ngay, nhưng ngay sau đó lại sững người, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ của con gái, lúc này đang đỏ bừng như sắp nhỏ m/á/u.

"An An."

Bà nắm lấy tay nàng, dịu dàng nhưng nghiêm túc: "Con thành thật nói với mẹ, có phải… con đã có người trong lòng rồi không?"

Tâm trạng của Thẩm An An rất căng thẳng, nàng giả vờ xấu hổ và cúi đầu xuống lần nữa.

Dù không nói gì, nhưng Thẩm phu nhân đã hiểu rõ tình hình, bà lập tức lo lắng hỏi: "Người ấy là nhi tử nhà nào, tên gì, phẩm hạnh ra sao, các con quen biết nhau thế nào?"

Những câu hỏi này Thẩm An An đã suy nghĩ kỹ từ trước.

Trương Nghiệp Dương, dù gia thế hay bản thân đều không có gì nổi bật, muốn khiến mẫu thân đồng ý và chấp nhận cuộc hôn nhân này, chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm và quyết tâm không thể thiếu hắn.

"Chàng ấy là một trạng nguyên mới được nêu tên trong bảng vàng năm nay, tài năng và phẩm hạnh đều tốt, bọn con đã quen biết nhau từ khi ở Giang Nam."

Nghe xong, sắc mặt Thẩm phu nhân có chút khó chịu: "Người đó không phải người ở kinh thành sao?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Chưa kể đến gia đình đối phương, chỉ riêng việc ở xa tận Giang Nam, bà cũng cảm thấy không vui, nữ nhi khó khăn lắm mới trở về bên mình, làm sao bà có thể để nàng ấy lại đi xa kết hôn được.

Thẩm phu nhân mím chặt môi, gương mặt được chăm sóc cẩn thận hiện rõ sự không hài lòng, bà rất không vui.

"Mẫu thân."

Thẩm An An kéo tay áo Thẩm phu nhân, lắc nhẹ: "Dù chàng ấy xuất thân nghèo khó, nhưng thực sự là một người rất tốt, mẫu thân hãy đồng ý với con đi."

Lời của Thẩm An An lại một lần nữa làm Thẩm phu nhân choáng váng.

Bà nhìn nữ nhi xinh đẹp, như hoa đào, trước mắt, dù xa tận Giang Nam, lại còn là một thư sinh nghèo kiết xác.

"An An."

Bà gọi tên nữ nhi, giọng nghẹn lại như bị tắc nghẽn bởi một đống bông, không thể thốt lên lời.

Thẩm An An cũng biết mẫu thân nàng sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này, chỉ khẽ kéo tay áo bà, cúi đầu không nói gì.

Từ nhỏ, An An đã được nuôi dưỡng ở Giang Nam, mỗi lần gặp nhau đều rất ít, nếu là chuyện khác, bà chắc chắn sẽ mềm lòng đồng ý ngay, nhưng chuyện này, bà nghẹn lời mấy lần mà vẫn không thể thốt ra được lời đồng ý.

Bà bỗng nhớ lại cảnh Thẩm An An vừa mới trở về, đã kiên quyết từ chối hôn sự trong bữa tiệc cung đình. Có phải lúc đó, trong lòng nàng đã có vị trạng nguyên kia rồi?

Thẩm phu nhân cảm thấy hơi hối hận vì sự qua loa của mình.

"An An, trong kinh thành cũng có không ít nam nhân tốt, chúng ta thử tìm kiếm thêm, không chỉ có mẫu thân mà ngay cả phụ thân con cũng sẽ không đồng ý đâu."

Thẩm An An ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân mờ sương, nhìn Thẩm phu nhân.

"Mẫu thân, phụ thân luôn nghe theo người mà."

Thẩm phu nhân đau lòng vuốt nhẹ gương mặt của nữ nhi, dù vậy cũng không dám thốt ra lời đồng ý.

"An An, dù là gia đình quyền quý hay trong quan trường, chẳng có mấy ai thật lòng, đa phần đều tính toán lợi ích. Con làm sao biết được chàng thư sinh đó không phải vì thân phận của con mà cố tình tiếp cận?"

Nếu quả thật là một người quân tử đứng đắn, thì hắn đã không nên tiếp cận An An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!