Giống như lúc lên núi, Thẩm phu nhân và Trưởng Công chúa được các ma ma dìu đi trước, vừa đi vừa trò chuyện, còn nàng và Hoa Sinh đi chậm một bước phía sau.
Lăng Thần Dật dẫn người theo sát sau bọn họ.
Phía trước nhóm người có một cô nương được nha hoàn dìu đỡ, cũng đang xuống núi.
Thẩm An An liếc nhìn một cái, cảm thấy mình và vị Đoan Nhị cô nương này dường như rất có duyên, cứ luôn tình cờ gặp nhau.
Chỉ là khoảng cách giữa Đoan Oánh Oánh và bọn họ hơi xa, nên khi xuống đến chân núi, nàng ấy đã lên xe ngựa chuẩn bị rời đi.
Hôm nay, xe ngựa mà nàng ngồi không treo biển của phủ Đoan gia, có thể thấy nàng không đến đây một cách công khai.
Cũng đúng, cô nương khuê các nào lại một mình ra ngoài cầu nhân duyên chứ?
Hoa Sinh và Thẩm An An liếc nhìn cỗ xe ngựa kia, rồi lại nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Đoan Oánh Oánh tự nhiên cũng không cần xuống xe để hành lễ với Trưởng Công chúa.
Hai người vốn đang trò chuyện vui vẻ cũng không chú ý đến một cỗ xe ngựa khác và người ngồi bên trong.
Xe ngựa của Đoan Oánh Oánh lặng lẽ lướt qua sau lưng bọn họ, nhanh chóng rẽ vào quan đạo.
Nàng nắm chặt quẻ xăm trong tay, áp lên trước ngực, đôi môi đỏ khẽ mím lại.
Lời của đại sư Văn Âm vẫn vang vọng trong tâm trí.
"Cô nương, cuối thu gió lạnh, cẩn thận bị nhiễm phong hàn."
Nha hoàn nghiêng người kéo rèm xe xuống, che chắn kín đáo, không để chút gió nào lọt vào.
Cũng hoàn toàn ngăn cách tầm mắt với phong cảnh dọc đường.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Cùng lúc đó, mấy con ngựa phi nhanh trên quan đạo, vụt qua xe ngựa của nàng.
Gió lạnh quét qua khiến con ngựa kéo xe sợ hãi, bốn vó hỗn loạn bước chệch vài nhịp.
Một góc rèm xe bị gió hất tung lên rồi lại rơi xuống ngay tức khắc.
Đoan Oánh Oánh liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, nửa người tựa vào vách xe để xoa dịu thần kinh đang mệt mỏi.
Ờ phía bên kia.
Thẩm phu nhân được Thẩm An An dìu lên ngựa.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Thẩm phu nhân quay đầu lại, liền thấy trưởng tử đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa, hàng mày nhíu chặt, phi nhanh về phía họ.
"Coi như thằng nhóc này còn chút lương tâm."
Bà lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong lên.
Thẩm An An khựng lại trong lòng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Trường Hách vừa xuống ngựa, tiến đến chào hỏi Trưởng Công chúa và Lăng Thế tử.
Trên đường đến đây, đại ca có gặp xe ngựa của Đoan Oánh Oánh không?
Bọn họ đã chạm mặt chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!