Xuất thân từ gia đình quyền quý, những tình cảm đơn phương không được phép sẽ định sẵn phải kết thúc mà không có kết quả.
"An An, đi thôi."
Khi thấy nàng vẫn còn đứng ngẩn ra, Thẩm phu nhân quay lại và gọi nàng.
An An đáp lời, quay người và nhanh chóng theo sau Thẩm phu nhân.
Đi qua tiền điện là một khu vườn phía sau, có một gian nước và hành lang, thời tiết lúc này là cuối thu lá rơi đầy mặt nước, các tiểu hòa thượng đang vớt lá.
Nha hoàn của Thẩm phu nhân hỏi một tiểu hòa thượng đường đi: "Tiểu sư phụ, xin hỏi Đại sư Văn Âm có ở trong chùa không?"
Văn Âm luôn được biết đến với khả năng bói toán chính xác, hôm nay Thẩm phu nhân đến đây là vì ông ấy.
Tiểu hòa thượng nhìn qua nhóm người của Thẩm phu nhân, rồi bỏ xô ra, cung kính chào và trả lời: "Thưa thí chủ, sư phụ đang ở đây, nhưng hiện tại có khách hành hương, phải đợi một chút nữa."
Cung nữ quay lại nhìn Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân cười nói: "Không sao, chúng ta đợi một chút cũng được."
"Vậy xin mời theo ta."
Tiểu hòa thượng niệm một câu "Nam Mô A Di Đà Phật", rồi quay người dẫn đường.
Mọi người theo sau tiểu hỏa thượng, đi quanh hành lang một vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian thiền phòng.
Trong sân là một rừng trúc xanh mướt, tươi tốt, gió thổi qua, trúc xào xạc tạo nên một cảm giác yên bình và thanh thoát.
Cửa phòng thiền đóng chặt, thỉnh thoảng lại có tiếng gõ mõ vang lên.
Tiểu hòa thượng bước nhanh lên bậc thềm, nói gì đó với hòa thượng đang canh cổng, người đó nhìn về phía nhóm của Thẩm phu nhân, một lúc sau xuống bậc thềm và đi tới.
"Thí chủ."
Hòa thượng cúi người chào: "Sư phụ nhà ta hiện đang tiếp khách, xin các vị chờ một chút."
Thẩm phu nhân nghĩ mình đến đã khá sớm, không ngờ lại có người đến còn sớm hơn bà.
An An liếc mắt nhìn quanh khu vườn, rồi chợt nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lá cây, ẩn mình sau những cây trúc xanh, có vẻ như đang ngồi xổm trên đất.
Rõ ràng là một nha hoàn, nhưng dáng vẻ của nàng ta lại khiến An An cảm thấy có chút quen thuộc.
"Tiểu sư phụ."
Nàng gọi tiểu hòa thượng đang quay đi, giả vờ vô tình hỏi: "Khách trong phòng thiền là một cô nương phải không?"
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Cô nương ấy đã đến từ rất sớm, đứng đợi ở cửa sân rất lâu để gặp sư phụ nhà ta."
"Ừ, đa tạ."
An An chắp tay lại, gật đầu. Tiểu hòa thượng lễ phép đáp lại rồi quay lại bậc thềm, tiếp tục canh giữ phòng thiền.
Thẩm phu nhân tò mò lên tiếng: "An An, con có biết cô nương trong phòng thiền là ai không?"
An An lắc đầu, chỉ tay về phía nha hoàn đang ngồi sau trúc ở xa xa: "Không, con chỉ thấy nha hoàn ấy có vẻ quen mắt, nghĩ rằng người trong phòng thiền hẳn là một cô nương."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm phu nhân nhìn vài lần vào nha hoàn đó rồi rút lại ánh mắt.
Mỗi tháng vào thời điểm này, có không ít quan lại và quý tộc lên núi cầu bình an.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!