Ngồi thêm một lúc, Lâm phu nhân mở lời cáo từ.
Thẩm phu nhân tiễn hai mẫu tử họ ra ngoài, không ngừng khen ngợi Lâm Vũ Nhu, cứ nhìn thế nào cũng thấy hài lòng. Lâm Vũ Nhu cũng rất lễ phép, duyên dáng thanh nhã, nói chuyện với Thẩm phu nhân rất có chừng mực.
Sau khi tiễn họ lên xe ngựa, Thẩm phu nhân vui vẻ trở về, niềm vui tràn ngập trên mặt.
Việc hôn sự của trưởng tử luôn là nỗi lo trong lòng bà, giờ đây có thể giải quyết, bà nghĩ tối nay sẽ vui mừng đến mức mơ cũng phải cười tỉnh.
Thẩm An An đi bên cạnh, đi qua cổng hoa rủ xuống, lên hành lang nàng mới hỏi ra vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu.
"Mẫu thân có cảm thấy, Lâm phu nhân có vẻ quá nhiệt tình với chuyện hôn sự này không?"
Thái độ đó giống như sợ đêm dài lắm mộng, sợ hôn sự không thành vậy.
Thẩm phu nhân vẫn chưa bị niềm vui làm mờ mắt, nghe nữ nhi nói vậy bước chân bà dần dần chậm lại, nụ cười cũng tắt dần.
"Mẫu thân lúc đầu cũng thấy ngạc nhiên, Lâm gia tuy luôn ủng hộ hôn sự này, nhưng là nhà văn hóa, gia đình danh gia vọng tộc, lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm túc, sao hôm nay Lâm phu nhân lại tự mình đến đây, còn rõ ràng giục giã việc định hôn?"
"Cách làm này không giống phong cách của một gia đình có học thức, gia đình nho sĩ."
Thẩm An An nhíu mày, nàng cứ cảm thấy hôm nay Lâm phu nhân đột nhiên đến thăm có gì đó kỳ lạ: "Mẫu thân nghĩ có vấn đề gì không?"
Thẩm phu nhân lắc đầu: "Mẫu thân thử dò hỏi vài câu, phản ứng của Lâm phu nhân có vẻ thật sự rất ưng ý hôn sự này, cứ khen ngợi ca tụng đại ca con mãi."
Trưởng tử dù tốt đến mấy, cũng không đến mức khiến người ta vội vàng đến tận nhà, chờ đón như vậy, huống chi là bà là người chủ động đề xuất hôn sự này, gia đình nhà gái cũng không phải là quan viên thấp kém gì, bà vẫn rất rõ điều này trong lòng.
Lúc này, nàng cũng không hiểu rõ.
Thẩm An An suy nghĩ một lát, rồi kể cho Thẩm phu nhân nghe về chuyện gặp phải Tứ Hoàng tử và Lâm công tử ở tửu lầu.
Thẩm phu nhân đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn nữ nhi bình thản: "Con gặp phải Tứ Hoàng tử rồi sao, có bị khó xử không?"
Thẩm An An mỉm cười: "Mẫu thân nói gì vậy, hắn là Hoàng tử đấy, con và hắn chẳng có thù oán gì, sao hắn phải làm khó con?"
"Vậy thì tốt."
Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đến giờ bà vẫn chưa quên chuyện Thẩm Quý phi muốn hứa gả Thẩm An An cho Tứ Hoàng tử.
Hơn nữa, nữ nhi bà lại công khai từ chối, làm tổn hại đến uy nghi của hoàng gia.
"Sau này ra ngoài vẫn phải cẩn thận, tốt nhất là hạn chế tiếp xúc với Tứ Hoàng tử, cô mẫu con bên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định đâu, đừng để xảy ra chuyện gì, đêm dài lắm mộng."
"Mẫu thân yên tâm, con hiểu rồi."
Thẩm An An đáp, nàng đã cố gắng tránh tiếp xúc với Tiểu Hoàng tử, nhưng cả Đại Lương này đều là đất của nhà Tứ Hoàng tử, nàng cũng không thể tránh khỏi việc người ta xuất hiện.
Sau khi dặn dò xong, Thẩm phu nhân mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Lâm phu nhân.
Trong hành lang lúc này toàn là những nha hoàn đang quét dọn trong vườn, nên không tiện trò chuyện. Thẩm phu nhân nắm tay Thẩm An An, trực tiếp đi vào trong phòng của mình và sai gia nhân đi ra ngoài.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Chỉ còn lại một mình ma ma đi cùng Thẩm phu nhân, ma ma mang trà lên cho hai người rồi lui sang một bên.
Thẩm phu nhân nâng chén trà lên uống mấy ngụm, rồi nhíu mày mở lời: "Nghe An An nói, Lâm công tử hẳn là đi cùng Tứ Hoàng tử, các con lại còn ngồi ăn chung bàn."
Bà khẽ gõ ngón tay lên miệng chén, giọng điệu có chút không ổn: "Chắc Lâm gia nghĩ rằng nhà ta và Tứ Hoàng tử có quan hệ rất mật thiết."
Thẩm An An ngừng động tác uống trà, đưa chén lên miệng rồi lại đặt xuống: "Phụ thân là Thái úy, đứng đầu võ quan, Hoàng tử muốn thân cận chẳng phải là chuyện đương nhiên sao sao lại phải vội vã như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!