Chương 36: Trở Lại Quỹ Đạo Ban Đầu

Lâm công tử liếc nhìn Tiêu Uyên, cười nói để giải vây.

"Lý ca, nếu muốn uống, mấy ngày nữa ta mời Lý ca ra tửu lầu uống cho thoải mái, hôm nay là Thẩm cô nương mời khách, uống rượu sẽ không tiện lắm."

Một cô nương mới lớn, ngồi cùng mấy người nam nhân như họ uống rượu, nếu truyền ra ngoài sẽ thành thế nào.

Lâm công tử ngẩng đầu lén nhìn Tiêu Uyên, thấy hắn cúi đầu không nói gì biết mình đoán đúng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dù sao thì Tiêu Uyên cũng có vẻ có chút đặc biệt với Thẩm cô nương, hôn sự giữa hai nhà Thẩm gia và Lâm gia chắc cũng cần phải xem xét lại, sau này hắn phải bảo mẫu thân nhanh chóng quyết định chuyện này.

Lý Hoài Ngôn đầu óc chậm chạp, lúc này mới phản ứng lại.

Cũng là do Thẩm An An quá kiên cường, khiến hắn không ít lần quên mất thân phận quý tộc của nàng.

Thẩm An An giả vờ cảm kích, cười với Lâm công tử.

Tiêu Uyên dùng đôi đũa nắm chặt, lực trong tay mạnh đến nỗi đôi đũa lập tức bị bẻ gãy thành hai đoạn.

Một tiếng "rắc" sắc lẹm.

Lâm công tử nhìn qua, tim như bị bóp nghẹt, nụ cười trên mặt dần tắt, chuyển thành vẻ mặt cứng nhắc, vội vàng cúi đầu ăn cơm, tránh ánh mắt thân thiện của Thẩm An An.

"Chậc, chậc, chậc."

Lý Hoài Ngôn nghiêng đầu nhìn Lâm công tử một lúc, nhíu mày nói nhỏ: "Nếu ta cũng thông minh như huynh, biết nhìn sắc mặt thì tốt biết bao."

Lâm công tử biết Lý Hoài Ngôn đang trêu chọc mình, nghiêng đầu một cái cười bất đắc dĩ, một tay dựa lên trán như thể đang tránh né thứ gì đó.

Thẩm An An không hiểu được những cử chỉ nhỏ của họ, cũng không muốn đoán mò.

Nàng bảo Mặc Hương nhờ tiểu nhị mang thêm một ít điểm tâm, rồi đứng dậy chuẩn bị từ biệt.

"Các vị ăn ngon uống tốt, nếu chưa đủ, có thể gọi thêm, cứ ghi vào sổ của ta."

Lý Hoài Ngôn và Lâm công tử cùng lúc đặt đôi đũa xuống, cười khách sáo mấy câu nhưng không dám ngẩng đầu lên sợ Thẩm An An lại mỉm cười với họ.

Thẩm An An cũng không bận tâm đến sự thay đổi đột ngột của Lâm công tử, trước khi rời đi nàng cũng không quên liếc xéo Lý Hoài Ngôn một cái.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Lý Hoài Ngôn nhẹ nhàng chớp mắt.

Tiêu Uyên, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đặt đôi đũa xuống giọng nói nhẹ nhàng và bình thản, như thể chỉ đang nói chuyện một việc hết sức bình thường.

"Ta đưa nàng về."

Thẩm An An lập tức cứng đờ, tưởng mình đã nghe lầm.

Nàng bước tiếp về phía trước.

Giọng hắn mang theo một chút lạnh lẽo, trầm thấp, lại lặp lại lời nói ban nãy.

"Ta đưa nàng về."

Thẩm An An dừng bước, quay lại đôi mắt hạnh sắc lạnh nhìn thẳng vào người nam nhân đang bước về phía mình.

Gần đây hắn bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc rồi sao?

"Là Tứ Hoàng tử đang nói chuyện với ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!