Thẩm An An bước vào tửu lầu.
Nàng lập tức nhìn thấy Trương Nghiệp Dương đang ngồi sau quầy, vừa lục lọi cuốn sổ vừa vội vàng tính toán bằng bàn tính. Mặc dù tay hắn rất linh hoạt bấm vào các hạt trên bàn tính, nhưng tâm trí lại không hề dồn vào sổ sách, có vài lần hắn tính sai, cuối cùng với vẻ mặt bực bội hắn buông đồ xuống và ngồi thất thần trên ghế.
Hắn ngây người nhìn trân trối, lòng đầy mâu thuẫn. Hai bằng hữu khác đều được ở lại kinh thành, còn hắn, người khởi xướng tấu sớ yêu cầu lại không nhận được cơ hội ở lại.
Tất cả những cố gắng và hy vọng đã tan thành mây khói.
Nhưng cũng không thể nói là xấu, vì dù sao thì Tứ Hoàng tử cũng đã cho hắn một vùng đất phì nhiêu ở Giang Nam, nơi có cơ hội phát triển, thậm chí cơ hội rộng mở hơn so với hai bằng hữu ở lại kinh thành. Tuy nhiên, nó lại đi ngược lại với những gì hắn mong muốn.
Hắn đáng lẽ phải hài lòng rồi, dù sao với cấp bậc của mình, nếu không có sự nâng đỡ của Tứ Hoàng tử, hắn chỉ có thể được phân tới một huyện xa xôi.
Đang mơ màng, hắn vô tình ngẩng đầu lên cả người lập tức ngây ra, suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Thẩm An An nở nụ cười nhẹ nhàng, bước tới vài bước: "Sao vậy, Trương công tử không nhận ra ta nữa sao?"
Trương Nghiệp Dương mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt vừa vui mừng vừa thất vọng: "Không, không phải, chỉ là có chút ngạc nhiên vì Thẩm cô nương lại đến đây."
Tửu lầu này không lớn cũng không nhỏ, khách đến chủ yếu là những người lao động hoặc thương nhân, tuyệt đối không phải là nơi mà một người có thân phận như Thẩm An An sẽ xuất hiện.
"Chỉ là ra ngoài mua vài hộp phấn son, tình cờ đi qua vào đây ăn trưa thôi."
Thẩm An An nhìn thấy tai hắn vì xấu hổ mà đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trương Nghiệp Dương ngẩng đầu nhìn nàng, bị nụ cười quyến rũ của nàng làm cho chột dạ vội vã cúi xuống. Tay trong tay áo của hắn siết lại rồi lại buông ra, cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Hắn đang nghĩ gì vậy? Nàng là nữ nhi của Thái úy, sao lại vì một kẻ nghèo hèn như hắn mà đến đây? Chắc chắn là vì đọc quá nhiều sách vở, mới có thể mơ mộng hão huyền như vậy.
"Trương công tử, bận không? Nếu không bận thì cùng ăn cơm nhé?"
Trương Nghiệp Dương biết rõ nàng chỉ nói xã giao, đáng lẽ hắn phải từ chối, nhưng cuối cùng lại nói một cách không thành thật: "Không bận."
Khi đối diện với nụ cười nhạt của Thẩm An An, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, đầy ngại ngùng và lúng túng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mặc Hương tìm một phòng riêng, gọi một vài món đặc trưng của quán. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của chủ quán và người phục vụ Trương Nghiệp Dương theo sau Thẩm An An lên lầu.
Nói là phòng riêng, thực ra chỉ là một khu vực yên tĩnh hơn, được ngăn cách bằng một màn trướng ngọc. Thẩm An An chỉnh lại váy, ngồi xuống.
"Trương công tử, ngồi đi."
Trương Nghiệp Dương xấu hổ cúi đầu nhìn bộ quần áo thô ráp trên người mình. Hôm nay hắn làm việc, mặc bộ đồ có chấp vá hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng đối diện, một nữ nhân quý tộc, dịu dàng và sang trọng.
Chưa kể đến Thẩm cô nương, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng ấy cũng lịch sự, xinh đẹp hơn hắn rất nhiều.
Thẩm An An nhận ra sự lúng túng của hắn, nàng nhíu mày một chút, rồi mở miệng chuyển chủ đề:
"Về việc liên kết sách, ta đã nghe đại ca ta kể, Trương công tử không sợ quyền lực, dũng cảm vì dân mà cầu xin, thật sự rất đáng ngưỡng mộ."
Trương Nghiệp Dương ngồi sát mép ghế, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng, vô cùng lo lắng: "Thẩm cô nương quá khen rồi, ta chỉ là một trong những người ít nổi bật nhất, những người dân tị nạn có thể được giải quyết ổn thỏa, công lao thực ra là của người khác."
Thẩm An An ánh mắt lóe lên, cười nhẹ mà không nói gì, biết rằng "người khác" mà Trương Nghiệp Dương nói chính là Tiêu Uyên.
Nhưng hôm nay, nàng không phải đến để nói về những chiến công vĩ đại của Tiêu Uyên.
Nàng rót một tách trà, vô tình hỏi: "Trương công tử đã lập được công lao lớn như vậy, chắc chắn sẽ nhận được một chức vụ tốt, phải không?"
Trương Nghiệp Dương mặt lập tức cứng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!