Thẩm An An nhìn thoáng qua tờ giấy bị vấy mực, ánh mắt lóe lên một tia sáng nhẹ, đôi môi hơi mím lại, như vô tình hỏi: "Đại ca nghĩ sao về hôn sự này?"
Mắt của Thẩm Trường Hách thoáng chốc tối lại rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, tay đang nắm bút lông dần siết chặt, cho đến khi cán bút gãy trong lòng bàn tay.
Không có gì bất ngờ, hắn vứt bút xuống đằng sau tờ giấy mà Thẩm An An không nhìn thấy, giọng điệu bình thản.
"Chỉ là một cô nương ta chưa từng gặp, không có gì đáng nói."
Thẩm An An liền hỏi: "Vậy đại ca có vui không?"
Thẩm Trường Hách dừng lại một chút, đôi môi mím lại nhẹ nhàng, sau một lúc, hắn trả lời "Cũng được."
"Rốt cuộc thì cũng phải cưới, cưới ai chẳng phải là cưới, mẫu thân thích là được."
Dù sao... hắn cũng không có ai mà nhất định phải cưới.
Không biết tại sao, trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh một cô nương mảnh mai, tà áo ướt sũng dính sát vào thân hình quyến rũ của nàng, gương mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ, lấp lánh ánh nước, nhìn hắn với ánh mắt đầy cảm kích.
"Đại ca."
"Đại ca."
Thẩm Trường Hách bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngẩn người nhìn Thẩm An An: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẫu thân còn bảo muội hỏi đại ca, liệu đại ca có người trong lòng nào không?"
Thẩm An An nhìn hắn, trong ánh mắt có vẻ dò xét.
Thẩm Trường Hách nhíu mày, cánh tay đặt trên mép bàn bỗng dưng rút lại, không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Không có."
Một cô nương xuất hiện bất ngờ, ngay cả tên cũng không biết, chắc chắn không tính là gì, huống chi hắn cũng không thể dùng ơn cứu mạng để ép buộc.
"Thật sự không có?"
Thẩm An An lại hỏi lần nữa.
"Ví dụ như... cô nương mà đại ca cứu vào ngày Trung Thu thì sao."
Ánh mắt của đại ca khi nhìn nàng thật sự không thể nói là trong sáng.
Thẩm Trường Hách tim bỗng đập chậm lại một nhịp, rồi lập tức đập nhanh trở lại, nhưng nhanh chóng bị lý trí đè nén, biến thành một vũng nước tĩnh lặng.
"Đừng có nói bậy, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, ai mà biết nàng ấy đã đính ước rồi, nếu truyền ra ngoài lại làm tổn hại danh tiếng của nàng ấy thì sao."
Trong giới quan lại thế gia, việc tiếp xúc cơ thể dưới nước gần như là điều không được phép. Nếu hắn lấy lý do đó để yêu cầu lấy nàng ấy, chẳng phải là lợi dụng tình thế sao.
Hơn nữa, đó chỉ là một suy nghĩ bất chợt, hắn thật sự không có ý đó.
"Vậy thôi."
Thẩm An An gật đầu, đứng dậy khỏi ghế: "Vậy muội sẽ báo lại đúng sự thật cho mẫu thân biết, đại ca cứ yên tâm làm việc, chờ ngày làm tân lang thôi."
Ttrong lòng Thẩm Trường Hách bỗng dưng cảm thấy khó chịu, khẽ "ừ" một tiếng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mấy năm qua, hắn cũng thực sự bị thúc ép khá nhiều, lấy thê tử sớm thì mẫu thân cũng yên tâm không phải ngày ngày cứ nhắc nhở hắn nữa.
Nghĩ vậy, hắn lên tiếng gọi Thẩm An An đang đi về phía cửa: "Cô nương nhà Lâm gia, muội đã tiếp xúc với nàng ấy chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!