Thẩm An An cúi mắt, ánh nhìn rơi trên tập tấu chương đặt trên bàn, đôi môi đỏ khẽ mím lại: "Là tân khoa trạng nguyên năm nay, Trương Nghiệp Dương."
"Sao muội biết?"
Thẩm Trường Hách kinh ngạc nhìn muội muội, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút hoài nghi. Nghĩ đến sự quen thuộc giữa hai người, hắn không khỏi bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa An An và gã thư sinh kia.
"Hôm đó hắn đến phủ tìm huynh, muội tình cờ gặp ở cổng Thùy Hoa, nghe loáng thoáng vài câu."
Thẩm Trường Hách thở phào nhẹ nhõm.
"Gã thư sinh đó gan cũng lớn đấy, đáng tiếc lại quá non nớt, suy nghĩ đơn thuần, tưởng triều đình đơn giản như trong sách vở."
Thẩm An An khẽ nhếch môi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn sách: "Đại ca nói nghe thì nhẹ nhàng, chẳng bằng nói thẳng là hắn ngu dốt, không biết tự lượng sức mình."
"Không phải muội là bằng hữu của hắn sao? Đại ca nói thẳng thế, chẳng phải không nể mặt muội à?"
Thẩm An An trầm mặc, ánh mắt tối lại.
Thẩm Trường Hách liếc nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia cảm xúc khó lường: "Những kẻ đó có thể thẳng tay g/i/ế/t hàng vạn lưu dân mà không chút do dự, thì đám thư sinh này đối với họ cũng chẳng khác gì cát bụi. Hành động lần này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Họ sẽ có kết cục thế nào?"
Thẩm An An lập tức hỏi.
Thẩm Trường Hách ngước mắt nhìn nàng một lúc, chậm rãi nhấp một ngụm trà: "An An dường như rất để tâm đến người bằng hữu này nhỉ!?!"
Thẩm An An lặng thinh, cố nén cảm xúc lạ lẫm trong lòng, nửa đùa nửa thật: "Thời buổi này, tìm được một kẻ ngốc nhưng phẩm hạnh cao quý như hắn không dễ. Nếu cứ thế mà c/h/ế/t đi, e là sẽ khiến người ta tiếc nuối."
Thẩm Trường Hách đặt chén trà xuống, ngón tay khẽ gõ lên tấu chương, trả lời câu hỏi trước đó của nàng: "Xét tình thế hiện tại, ai thắng ai thua, vẫn chưa thể nói chắc."
Ánh mắt Thẩm An An thoáng d.a. o động, nhìn theo đầu ngón tay của huynh trưởng, nơi đó dường như ghi lại quê quán của Trương Nghiệp Dương.
"Muội từng bàn chuyện này với phụ thân, ngay cả Tứ Hoàng tử cũng không dám dễ dàng nhúng tay, một kẻ thư sinh như hắn liệu có thể thay đổi cục diện sao?"
Dù không nói ra, nhưng nàng cũng hiểu chuyện này tất yếu liên quan đến cuộc đấu đá giữa các Hoàng tử. Mỗi vị Hoàng tử trưởng thành đều có thế lực riêng, chỉ cần động đến một mắt xích, cả hệ thống đều có thể lung lay. Nếu truy xét đến cùng, e rằng một phần ba triều đình cũng khó mà thoát tội.
Hơn nữa, chuyện này đã xảy ra rồi, Hoàng thượng còn phải cân nhắc đến thể diện hoàng thất. Nếu đào sâu điều tra, thay vì làm triều chính rung chuyển, nàng cho rằng Hoàng thượng sẽ chọn cách mắt nhắm mắt mở, duy trì thế cân bằng giữa các Hoàng tử thì hơn.
Thẩm Trường Hách trầm ngâm nhìn tấu chương, bỗng khẽ cười: "Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, đám thư sinh ấy vẫn bình an vô sự. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như ta tưởng, và vị Trương công tử kia, e rằng cũng không hẳn là kẻ ngay thẳng, chính trực như bề ngoài."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm An An sững sờ, suy ngẫm giây lát rồi lập tức hiểu ra hàm ý của đại ca.
"Đại ca đang suy đoán rằng, sau lưng Trương Nghiệp Dương có người âm thầm thúc đẩy, đứng ra chống lưng cho nhóm thư sinh ấy, mục đích là vạch trần hành vi của Nhị Hoàng tử, nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của hắn?"
Thẩm Trường Hách gật đầu: "Nếu không, sợ rằng đám thư sinh đó đã mất mạng vì đủ loại lý do từ lâu rồi. Dù Hoàng thượng không có ý định truy xét, nhưng những kẻ kia làm việc càng chẳng chút kiêng nể gì."
Thẩm An An dường như đã đoán ra điều gì đó, sắc mặt trầm xuống: "Nhưng chẳng phải Hoàng thượng đã quyết định không điều tra sao?"
"Không truy xét không có nghĩa là không can thiệp. Giờ chuyện đã ầm ĩ đến thế, ít nhiều cũng phải có vài quan viên chịu tội thay. Mà đám thư sinh kia, hiện tại vẫn chưa được phong chức."
Thẩm An An bất giác nhớ lại ngày hôm đó, trước cổng vòng vòm, Trương Nghiệp Dương từng nói lời nghĩa khí, hào hùng chính trực, khiến nàng nhất thời trầm mặc.
Thẩm Trường Hách cười nhẹ: "Chuyện này cũng bình thường thôi. Dù sao, có tham vọng, có khát khao, mới đúng là con người. Khổ công đèn sách hơn chục năm trời, nam nhi nào lại không muốn vẫy vùng thiên hạ? Chỉ cần những việc hắn làm không trái với lương tâm, thì chút thủ đoạn cũng chẳng đáng trách."
Ngay cả huynh ấy và phụ thân, có thể đứng vững trong triều đình, bảo vệ danh vọng của nhà họ Thẩm, cũng chẳng dám vỗ n.g.ự. c tự xưng mình đường đường chính chính, chưa từng làm điều gì trái lương tâm.
Thẩm An An khẽ nhếch môi cười, gương mặt kiều diễm thoáng chút đồng tình: "Đại ca nói phải, như thế mới hợp với bản tính con người. Nếu một kẻ hoàn toàn không có dục vọng, không có ham muốn, thì đó mới là điều đáng sợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!