Chương 326: (Vô Đề)

[Phiên Ngoại – Đoan Oánh Oánh]

Từ trước đến nay, Đoan Oánh Oánh vẫn luôn nhớ rõ cảm giác bị ngọn lửa bao trùm, bỏng rát, đau đớn đến tột cùng.

Ngay cả khi hóa thành linh hồn, nàng vẫn không thoát khỏi sự dày vò ấy.

Nàng hối hận rồi, nàng không muốn ch

-ết nữa.

Phật gia nói, người t

-ự v-ẫ

-n là không có tư cách để được luân hồi.

Quả đúng như vậy, nàng giống như một nhánh bèo trôi, lang thang khắp hoàng thành, không nơi nương náu.

"Đau quá..."

- Nàng buột miệng than thở.

"Nhị cô nương, người sao vậy?"

- Giọng một nha hoàn còn non nớt vang lên bên tai.

Đoan Oánh Oánh nhíu mày, từ từ mở mắt ra.

Nha hoàn kia nước mắt đầm đìa: "Cô nương, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Nô tỳ sợ muốn ch

-ết!"

"Thanh…Nhi?"

Đoan Oánh Oánh lẩm bẩm, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Ta chẳng phải đã bảo ngươi chạy thoát thân rồi sao? Sao ngươi cũng ch

-ết theo ta?"

"Cô nương, người đang nói gì vậy?"

- Thanh Nhi vội vàng đưa tay sờ trán nàng.

"Không phải là bị lửa thiêu đến hồ đồ rồi chứ…"

Bàn tay ấm áp của nha hoàn cùng cảm giác chân thật ấy khiến Đoan Oánh Oánh sững người.

"Tam cô nương thật quá đáng, sao có thể đẩy người xuống hồ sen được chứ? Nếu xảy ra chuyện gì, biết phải làm sao đây?"

"Cô nương, tối mai là hội thả đèn Trung thu, người nhất định đừng đi, biết đâu lại là trò xấu nào đó của Tam cô nương nữa thì nguy."

Ánh mắt Đoan Oánh Oánh đảo một vòng trong phòng, rồi ngẩng đầu nhìn Thanh Nhi: "Hội đèn Trung thu?"

"Vâng ạ."

Thanh Nhi tròn mắt: "Cô nương... người chẳng lẽ vẫn định đi sao?"

Nha hoàn gấp đến đỏ cả mắt.

Cảnh tượng trước mắt khiến Đoan Oánh Oánh thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!