[ Phiên Ngoại – Hoa Sinh 2]
Là Lâm Diệp trong ban ngày ấy.
Trưởng Công Chúa vừa nhìn thấy, lập tức khẽ nhướng mày cười: "Có phải là con thích người này không? Mẫu thân cũng thấy, hắn là người nổi bật nhất trong ba người này."
"Không có."
Hoa Sinh khép cuốn tranh lại, đặt lên bàn: "Chỉ là trong lúc ban ngày có gặp huynh ấy một chút, nên mới nhìn thêm mấy lần thôi."
Trưởng Công Chúa nhìn thái độ của nữ nhi mà cảm thấy không hiểu, người ta đều nói, nam nhi lớn thì phải lấy thê, nữ nhi lớn phải xuất giá, sao nữ nhi mình nói đến chuyện hôn nhân lại thở dài như vậy.
"Hoa Sinh, con nói thật với mẫu thân đi, có phải con có người trong lòng rồi không?"
Hoa Sinh bỗng giật mình, cúi đầu: "Con… không có."
"Thật không? Hoa Sinh, ta là mẫu thân của con, nếu con thật sự có người trong lòng, có thể nói cho mẹ, biết đâu gta có thể giúp con."
Hoa Sinh im lặng một lúc, rồi lại lắc đầu.
Người nàng yêu quá xa vời, chẳng ai có thể giúp được nàng cả.
"Nếu vậy, thì cứ định hôn sự với Lâm công tử đi, ngày mai mẫu thân sẽ bảo người mai mối đến Lâm gia thăm dò một chút."
"Mẫu thân…"
Hoa Sinh cắn chặt môi: "Mẫu thân có thể chờ thêm một chút nữa được không? Con thật sự không muốn xuất giá."
Trưởng Công Chúa thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Sinh: "Nghe lời mẫy thân đi, hiện giờ trên triều đình đang chú ý đến chúng ta đấy, hôn sự của đại ca con thì dễ nói, còn của con, nếu một ngày không định ra được, mẫu thân sẽ không thể an tâm."
"…"
Hoa Sinh khẽ nhắm mắt lại, vẫn không đồng ý.
Trưởng Công Chúa đành để nữ nhi quay về phòng, chuyện hôn sự để con tự làm quyết định.
Hoa Sinh biết rõ, hôn sự này có lẽ sẽ nhanh chóng được quyết định, trong lòng càng thêm khó chịu, mấy ngày sau nàng đều ở trong phòng, không bao giờ ra ngoài, dù cho nha hoàn có khuyên bảo thế nào nàng cũng không thay đổi.
Nàng ôm lấy cuốn tranh mà mình vẫn mang theo suốt, co người lại trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần.
"Quận Chúa."
Nha hoàn thở dài, bước đến đưa cho Hoa Sinh một món đồ nhỏ: "Vẫn là người ở tiền viện làm, hắn nói hy vọng Quận Chúa nhìn thấy sẽ vui vẻ hơn."
Thân Doãn Bạch tay nghề rất khéo, có thể làm ra rất nhiều đồ vật kỳ lạ, trên cửa sổ của Hoa Sinh đã bày rất nhiều thứ.
Nàng nhìn món đồ nhỏ, từ từ đặt cuốn tranh xuống, nhận lấy từ tay nha hoàn.
Đó là một con cá được làm thành hình người, khuôn mặt giống nàng đến sáu bảy phần, nở nụ cười rất tươi sáng, rất rực rỡ.
"Quận Chúa, nếu ngài cứ như vậy, sẽ sinh bệnh mất, sao không ra ngoài đi dạo một chút?"
Hoa Sinh chăm chú nhìn con cá nhỏ, từ từ gật đầu.
Nơi nàng thích nhất là đình bên hồ, nơi đó yên tĩnh, có những con cá tự do bơi lội, nhìn chúng, nàng có thể giải tỏa mọi muộn phiền.
"Lần này mang thêm ít thức ăn cho cá nhé, đã lâu rồi không cho chúng ăn rồi."
Nha hoàn khẽ cười: "Chúng ta không cần mang theo đâu, chàng thư sinh ngày nào cũng đến thay Quận Chúa cho cá ăn, giờ cá trong nước chỉ cần nhìn thấy hắn là nhảy bổ lên ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!