[ Phiên Ngoại – Hoa Sinh 1]
"Quận Chúa, người làm sao vậy ạ?"
Tiểu nha hoàn vén rèm châu bước vào phòng, liền nhìn thấy tiểu Quận Chúa đang lặng lẽ rơi lệ trong u sầu, vội vàng bước tới an ủi.
"Không sao đâu." – Hoa Sinh lập tức cuộn lại bức họa, nhanh chóng giấu đi.
Nàng vội vã điều chỉnh lại cảm xúc, sợ bị người khác nhìn ra điều bất thường.
Tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Người đó lại tới nữa rồi, Quận Chúa có muốn nhận không ạ?"
"Ai cơ?"
"Chính là vị thư sinh mà người đã cứu trên phố hôm trước đó ạ. Hắn lại đến cầu xin người thu nhận, muốn làm gia nô cho người."
Hoa Sinh cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng, không có chút ấn tượng nào.
"Ngươi đưa hắn vào đây đi."
"Vâng."
Nha hoàn lui ra, còn Hoa Sinh thì thu người ngồi ôm gối trong góc phòng, ngẩn người suy nghĩ.
Một lúc sau, nha hoàn dẫn người kia vào, rồi dừng lại bên ngoài: "Quận Chúa, người đã được dẫn tới."
Hoa Sinh ngẩng đầu, chỉnh lại y phục trước gương đồng, sau đó bước ra ngoài.
Ở giữa phòng đứng một nam tử, dung mạo tuấn tú, vẻ nho nhã thư sinh toát ra khắp người. Khi ánh mắt hắn khẽ nâng lên nhìn nàng, lập tức ngây người, cứ thế chăm chú nhìn không chớp mắt.
Hoa Sinh không thể đoán được vẻ mặt của hắn, cũng chẳng nhìn thấu cảm xúc trong đáy mắt kia.
"Ngươi muốn tới phủ ta làm gia nô? Nhưng chẳng phải ngươi là thư sinh sao?"
Nam tử hơi cúi đầu, đáp: "Tiểu nhân gia cảnh bần hàn, hôm trước may mắn được Quận Chúa cứu giúp trên phố, biết người là bậc hiền lương, nên đến đây cầu xin Quận Chúa rủ lòng từ bi, thu nhận tiểu nhân làm người hầu."
Hoa Sinh khẽ nhíu mày.
Dù là thư sinh nghèo, phần lớn cũng đều có cốt cách kiêu hãnh, họ có thể đi làm thuê kiếm sống, nhưng tuyệt đối không chịu thân phận nô bộc cho người khác. Nàng chăm chú quan sát người trước mắt, càng nhìn, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Làm gia nô… chẳng phải ngươi sẽ không thể tham gia khoa cử nữa sao?"
Nam tử thoáng dừng lại, sau đó thành khẩn đáp: "Tiểu nhân nói làm gia nô, nhưng không phải là ký giấy bán thân, mà chỉ cầu có một chốn nương thân. Tiểu nhân nguyện nghe theo sai bảo của Quận Chúa, dù sau này có đỗ đạt cũng tuyệt đối không nuốt lời hôm nay."
Hoa Sinh nghiêng đầu nhìn người kia, trong lòng bỗng cảm thấy có chút quen thuộc kỳ lạ.
"Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"
Nam tử khựng lại một chút rồi trả lời: "Hôm qua, ngoài phố, quả thực chúng ta đã gặp mặt."
Hoa Sinh gật đầu.
Chuyện thêm một đôi đũa ăn cơm cũng chẳng đáng gì. Mẫu thân nàng thường xuyên đi chùa dâng hương làm phước, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng, hay làm việc thiện.
"Nếu đã vậy, ngươi cứ ở lại đi. Ta cũng không cần ngươi làm gì cả, ta sẽ bảo người chuẩn bị cho ngươi một căn phòng, ngươi cứ yên tâm ôn tập chuẩn bị thi cử là được."
"Vâng, đa tạ Quận Chúa."
Nam nhân trả lời với ánh mắt bình thản, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại hơi siết chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!