Chương 323: (Vô Đề)

[ Phiên Ngoại – Tiêu Kỳ An]

Tại trường tập bắ

-n cung cưỡi ngựa, Tiêu Kỳ An mồ hôi đầm đìa, đôi mắt to tròn chớp chớp, ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên bằng giọng trẻ con non nớt: "Phụ hoàng, con mệt quá rồi, muốn nghỉ một lát…"

"Đừng có giả ngoan làm nũng, mau luyện tiếp!" – Tiêu Uyên lạnh lùng cắt ngang.

Ánh mắt Tiêu Kỳ An từ van xin chuyển sang tuyệt vọng, rõ ràng, mấy chiêu này không có tác dụng với phụ hoàng của mình.

"Phụ hoàng, con thật sự rất mệt mà… muốn nghỉ một chút thôi."

Tiêu Uyên liếc nhìn về hướng mặt trời, cau mày: "Chưa đến một canh giờ, không được nghỉ."

"Nhưng con mới ba tuổi mà!"

Cậu bé xòe bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt phụ hoàng: "Phụ hoàng nhìn đi, tay con toàn là vết hằn do cung dây gây ra!"

Ánh mắt Tiêu Uyên thoáng động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản: "Làm nam tử hán thì phải chịu khổ, không được yếu đuối."

"……"

Nói gì cũng vô ích, Tiêu Kỳ An liền trừng mắt lườm Tiêu Uyên một cái, rồi dứt khoát ngồi bệt xuống đất, không tập nữa. Cây cung nhỏ bé đặt bên cạnh chân cậu, nhìn vừa buồn cười vừa xót xa.

"Đừng tưởng con không biết tâm tư của phụ hoàng. Người nghiêm khắc với con như vậy chẳng qua là muốn con sớm tiếp quản ngôi vị, để người được rảnh rang dắt mẫu hậu đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Đừng hòng!"

Con chỉ là một đứa trẻ, sao lại phải gánh vác tất cả? Đáng giận hơn là, trong kế hoạch của phụ hoàng, dường như chưa từng có con, con sinh ra chỉ để kế vị thôi sao?

"Đứng dậy."

Tiêu Uyên không nói nhiều, chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ. Thế nhưng, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Tiêu Kỳ An biến sắc, cậu mím môi, phụng phịu nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp đứng dậy.

"Cầm cung lên."

Tiêu Kỳ An cúi đầu nhặt lại cây cung, nhưng nước mắt thì vẫn tí tách rơi xuống không ngừng. Cậu hít mũi một cái, rồi bất ngờ quay đầu chạy ra khỏi trường tập.

"Thái Tử!" – Khánh An hoảng hốt, định đuổi theo.

"Không cần để ý đến nó." – Tiêu Uyên lạnh lùng ra lệnh.

"Bệ hạ… Thái Tử còn nhỏ, ngài có phải quá nghiêm khắc rồi không?"

Tiêu Kỳ An là đứa trẻ được mọi người trong cung nâng như nâng trứng, ai nấy đều đau lòng khi thấy cậu chịu ấm ức như vậy.

"Chỉ dạy cưỡi ngựa bắ

-n cung mà đã bảo là nghiêm khắc? Trẫm đã quá nuông chiều nó rồi thì có!"

"……"

Bệ hạ ngài mà gọi là "nuông chiều", thì người bình thường chắc đã là ác quỷ mất rồi… – Khánh An thầm nhủ trong lòng, nhưng không dám nói ra.

Tiêu Uyên như thể nhìn thấu tâm tư hắn, hừ lạnh một tiếng, liếc xéo: "Rảnh quá thì lo mà nghĩ đến chuyện cưới thê đi, đúng là vô dụng."

Tiêu Kỳ An đã ba tuổi rồi, vậy mà hắn và Mặc Hương vẫn chẳng có tiến triển gì thêm. Không biết là hắn quá kín đáo hay Mặc Hương quá thẹn thùng, rõ ràng ai cũng nhìn ra tình ý của đôi bên, mà mãi vẫn chưa bàn đến chuyện hôn sự.

Nhắc đến chuyện này, Khánh An cũng cảm thấy đau đầu muốn nổ tung, tinh thần bỗng chốc sa sút, lí nhí nói: "Nàng nói muốn ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, thần còn biết làm gì được đâu…"

Tiêu Uyên chẳng buồn để ý đến hắn: "Đã vậy, thì ngươi ra thành Tây huấn luyện binh lính đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!